Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1471 - Có Một Số Việc Phải Biết (6)



Chương 1471 - Có Một Số Việc Phải Biết (6)




Thôi Đông Sơn cười âm trầm, “Tống Chính Thuần chết, xem ra quả thật khiến hoàng đế Đại Tùy động lòng rồi, thân là đế vương, thực cho rằng hắn vui vẻ bị trên dưới triều dã thầm oán? Nguyện ý ăn nhờ ở đậu, dẫn tới quốc cảnh bốn phía đều là thiết kỵ Đại Ly, hoặc là binh mã phiên thuộc Tống thị, sau đó Qua Dương Cao thị bọn họ liền trốn đi, kéo dài hơi tàn? Cơ hội Đào Thứu Tống Thiện cũng nhìn ra được, hoàng đế Đại Tùy lại không ngốc, hơn nữa sẽ nhìn xa hơn chút.”
“Người này ngồi ở trên cái ghế đó, đối đãi Thái Phong những người này giở trò. Nói như thế nào đây, mừng lo nửa nọ nửa kia đi, không hoàn toàn là thất vọng và căm tức. Mừng là, Qua Dương Cao thị nuôi kẻ sĩ mấy trăm năm, quả thực có vô số người, nguyện ý lấy cái chết của quốc sĩ để khẳng khái hồi báo Cao thị. Lo là, hoàng đế Đại Tùy căn bản không nắm chắc mình sẽ cược thắng, một khi công khai xé bỏ minh ước, giữa hai nước sẽ không có bất cứ đường sống vãn hồi nào nữa. Một khi thua, bản đồ Đại Tùy tất nhiên phải thừa nhận lửa giận của triều dã Đại Ly.”
Thôi Đông Sơn cái tay kia luôn giữ ba ngón tay, cười cười, “Lúc trước ta thuyết phục Tống Trường Kính không đánh Đại Tùy, là đã tốn không ít sức. Vì thế Tống Trường Kính giận dữ, cãi nhau to với hoàng đế bệ hạ một trận, nói đây là nuôi hổ thành họa, coi tính mạng tướng sĩ Đại Ly ra ngoài chinh chiến như là trò đùa. Rất thú vị, một võ phu, lớn tiếng răn dạy hoàng đế, nói cả một đống lời lẽ của văn nhân.”
“Lúc ấy, vị hoàng đế bệ hạ kia của chúng ta giấu mọi người, dương thọ sắp hết, không phải mười năm, mà là ba năm. Nên lo lắng hai vị tu sĩ Mặc gia và Âm dương gia, lúc ấy chỉ sợ ngay cả lão vương bát đản cũng bị che mắt, sự thật chứng minh, hoàng đế bệ hạ đã đúng. Tu sĩ Âm dương gia họ Lục kia quả thật ý đồ gây rối, muốn từng bước một chế hắn thành con rối tâm trí bị che đậy. Nếu không phải A Lương đánh gãy cầu trường sinh của hoàng đế bệ hạ của chúng ta, Đại Ly Tống thị, chỉ sợ thật sự tạo thành trò cười lớn nhất của Bảo Bình Châu.”
Thôi Đông Sơn nheo mắt, đẩy ra ngón tay thứ bốn, “Sau đó liền đến lượt nhân vật phía sau màn, lại chia ra hai đám.”
“Đám cao nhân thật sự kia, ta đoán là xuất thân từ thương gia và Tung hoành gia hai phe này, bọn họ cũng không có động tác dư thừa, không nhằm vào Mao Tiểu Đông, lại càng không phải nhằm vào tiên sinh ngươi, không nhằm vào bất luận kẻ nào, chỉ là đang thuận thế mà làm, dùng lợi dụ dỗ đối với hoàng đế Đại Tùy mà thôi, thay thế Đại Ly, không nói thiết kỵ Đại Ly đã nghiền ép qua đất đai nửa châu, một nửa của nửa châu, cũng đủ khiến các tổ tiên Đại Tùy Cao thị ở bên dưới, cười đến mức ván quan tài cũng không đóng nắp được.”
“Thú vị nhất, ngược lại không phải đám cao nhân đỉnh núi kia, mà là kẻ đánh ngất Triệu Thức môn sinh Lục thánh nhân nhất mạch kia, lấy thân phận tân khoa trạng nguyên Chương Đại, nấp ở trong một tầng nhân vật Thái Phong này. Sau đó ngay trong đêm ra khỏi thành, Đại Tùy Đại Ly hai bên hận không thể đào ba thước đất, nhưng mà cũng không tìm thấy được người nào. Tựa như ta lúc trước nói, Tung hoành gia đích truyền dùng mưu tính này làm thí luyện áp dụng thứ học được.”
“Chương Đại này khéo léo ở nơi nào?”
“Bỏ qua mà nói, chỉ cần hoàng đế Đại Tùy bị đám người phía sau màn đầu tiên thuyết phục, được ăn cả ngã về không, thư viện Sơn Nhai có chết ai hay không, vô luận là Mao Tiểu Đông hay tiểu Bảo Bình bọn họ cũng không thể thay đổi đại cục. Nếu như còn có do dự, như vậy sau khi bị Chương Đại chọc ra một lỗ thủng lớn vá cũng không vá được, hoàng đế Đại Tùy thật sự chỉ có thể đã làm thì phải làm đến cùng. Sau đó Chương Đại phủi mông chạy lấy người, đại thế toàn bộ Bảo Bình Châu lại bởi vì hắn mà thay đổi.”
“Người tu hành, tự mình ra tay lạm sát quân chủ nhân gian, dẫn tới thay đổi núi sông, đó là tối kỵ, phải bị các thánh nhân thư viện xử lý. Nhưng thao túng lòng người, nuôi trồng con rối, hoặc nuôi nhốt tước quyền lực hoàng đế, hoặc là phù tá có thủ đoạn, bằng những thủ đoạn làm mưa làm gió này, thư viện nho gia bình thường sẽ chỉ yên lặng ghi lại ở sổ sách, về phần hậu quả có nghiêm trọng không, ha ha, thì xem luyện khí sĩ kia leo cao bao nhiêu, càng cao ngã càng đau, leo không cao, ngược lại là vạn hạnh trong bất hạnh.”
Thôi Đông Sơn thu hồi bốn ngón tay kia, nhẹ nhàng nắm tay, cười nói: “Sở dĩ trải đường nhiều như vậy, trừ giúp tiểu Đông giải thích nghi hoặc, thật ra còn có chuyện quan trọng hơn.”
Thôi Đông Sơn ngồi trở lại ghế dựa, nghiêm mặt nói: “Nguyên Anh phá cảnh chen thân thượng ngũ cảnh, tinh túy chỉ ở hai chữ ‘hợp đạo’.”
“Ta nói tỉ mỉ những thứ này với tiên sinh, chính là hy vọng tiên sinh đối đãi thế giới này càng thêm toàn diện hơn nữa thấu triệt, hiểu được quy củ vận chuyển của thiên địa hôm nay, rốt cuộc có những khuôn sáo nào. Những thứ nào cần không đi đụng vào, những thứ nào có thể phá rồi sau đó lập, lập lên, chính là ‘hợp đạo’! Được chính thống của Hạo Nhiên Thiên Hạ tán thành, cho dù nho gia học cung cùng thư viện thánh nhân không nhận, cũng phải ngoan ngoãn bịt mũi! Bởi vì chí thánh tiên sư cùng lễ thánh, nhận!”
Trần Bình An lâm vào trầm ngâm.
Thôi Đông Sơn đi đến cửa sổ bên kia, nhìn cảnh núi nơi xa, đột nhiên quay đầu cười nói: “Tiên sinh, ta cũng có vấn đề muốn hỏi, hy vọng tiên sinh giải thích nghi hoặc cho học sinh.”
Trần Bình An ngẩng đầu, cười nói: “Nói xem.”
Mao Tiểu Đông nhìn như ngủ gật, thực ra như đối mặt đại địch.
Thôi Đông Sơn hỏi: “Nếu như lấy phương pháp sai lầm theo đuổi một kết quả chính xác, đúng hay là không đúng?”
Trần Bình An cười cười.
Hắn từng tán gẫu việc này với Liễu Thanh Phong.
Thôi Đông Sơn lại hỏi, “Như vậy lấy phương pháp sai lầm, đạt thành một kết quả chính xác cực kỳ khó được, như vậy có sai hay không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận