Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1153: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử Nh

Chương 1153: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử NhChương 1153: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử Nh
Chương 1153: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử Nhất Ngôn (4)
Vượn trắng khổng lồ hai lần bị thương nặng, rốt cuộc không duy trì được pháp tướng, khôi phục thành bộ dáng cao ngang con người, đã bị thương đại đạo căn bản, nó dốc hết toàn lực tiếp tục bỏ chạy về hướng nam.
Ở trước khi hình thái vượn khổng lồ biến mát, nó cười hung dữ nói: "Chẳng lẽ ngươi không cứu Chung Khôi kia? l Ngươi còn có một tia cơ hội, ngươi rốt cuộc là cứu người hay là giết yêu, giết yêu thì phải giết người, ha ha..."
Ở sau khi đại yêu này chạy như điên ra mấy trăm dặm, lại bị hai thanh kiếm cổ kia bởi vì cách núi Thái Bình quá mức xa xôi, rốt cuộc hiển lộ chân thân hai lần đâm thủng thân thẻ.
Lão đạo sĩ than thở một tiếng, hắn vốn đã liều mạng mạnh mẽ sửa đổi, suy giảm khí vận sơn thủy núi Thái Bình, cũng phải mạnh mẽ di chuyển "pháp tướng" cả ngọn núi Thái Bình về phía trước mấy trăm dặm, chỉ vì duy trì uy thế còn sót lại của hai thanh kiếm tiên, nhưng một khi làm như thế, thư sinh bên cạnh giếng ngục chỗ sườn núi, chỉ sợ thật sự ngay cả một tia sinh cơ cũng mát đi, dù sao mới vừa rồi sau khi hắn dùng ra kim thân pháp tướng, chân thân luôn ở lại tại chỗ, giúp Chung Khôi ngưng tụ hồn phách còn sót lại, ý đồ nghịch chuyển càn khôn, khiến gã "hoàn dương sống lại", đây vốn là việc làm nghịch thiên, sẽ khiến Minh phủ Phong Đô tức giận, chỉ cần núi Thái Bình khí vận khẽ động, nói không chừng Phong Đô sẽ nhân cơ hội mà vào, trực tiếp cướp đi âm hồn sót lại không nhiều của Chung Khôi.
Cho nên lão súc sinh kia mới nói giết yêu chính là giết người.
Chưa hoàn toàn đánh nát nguyên thần Chung Khôi, chỉ sợ cũng là một trong các kế sách của con trắng đó.
Phụ cận giếng ngục, phía trước lão đạo sĩ xuất hiện một âm hồn trôi giạt bất định, chính là thư sinh áo sam xanh, quân tử Chung Khôi sắc mặt trắng như tuyết.
Lão đạo sĩ trầm giọng nói: "Là núi Thái Bình ta có lỗi với ngươi, Chung tiên sinh. Bằần đạo không mặt mũi nào đối mặt thư viện Đại Phục.”
Lấy bối phận lão đạo sĩ Tiên Nhân cảnh, vô luận là ở sư môn núi Thái Bình, hay là cả Đòng Diệp châu, đều là thần tiên trong mây sừng sững ở đỉnh núi cao nhất. Lão giả xưng hô người trẻ tuổi Chung Khôi một tiếng tiên sinh, có thể nói là tán thành rất lớn.
Chỉ là người đã chết, chỉ có một luồng âm hồn gây yếu lúc nào cũng có thể tiêu tán trong thiên địa, phỏng có ích lợi gì?
Nhưng hành vi của vị tổ sư gia Thái Bình này, thật sự đáng với hai chữ đạo gia "chân nhân".
Âm hồn Chung Khôi mỉm cười lắc đầu, môi khẽ nhúc nhích, không có giọng nói ở Hạo Nhiên Thiên Hạ, nhưng lão đạo nhân tự nhiên sẽ hiểu nội dung lời nói, Lão chân nhân không cần áy náy, là bản thân ta nên có kiếp nan này. không trốn thoát được, không phải ở núi Thái Bình này, thì cũng sẽ là ở thư viện Đại Phục, ở bát cứ nơi nào của Đồng Diệp châu."
Bên cạnh giếng ngục, còn có một vị nữ quan trẻ tuổi.
Môi nàng mim lại, có tơ máu chảy ra.
Chính là Hoàng Đình, hoặc nói là Kính Tâm trai Phàn Hoàn Nhĩ, Đồng Thanh Thanh vốn còn cần ở lại Ngẫu Hoa phúc địa sáu mươi năm.
Toàn bộ núi Thái Bình, nàng phẫn nộ hơn bắt cứ ai khác.
Con vượn trắng đeo kiếm kia, từng là một trong các cơ duyên trên con đường tu hành của nàng, truyền thụ nàng một chiêu bối kiếm thuật sơn môn chưa từng ghi lại, khắc rõ trong lòng, thậm chí cùng nhau mang đi Ngẫu Hoa phúc địa, cho nên trên giang hồ đó, mới có cái gọi là "Đeo kiếm hay không, là hai Phản Hoàn Nhĩ khác nhau”.
Vượn già từng nhiều lần mang theo nàng đi vào chỗ sâu trong giếng ngục, mài giũa kiếm tâm, giúp nàng tu hành.
Nàng muốn chính tay làm thịt nó, hỏi lại nó một câu, phản bội núi Thái Bình, có hối hận hay không!
Về phần vì sao lựa chọn phản bội, Hoàng Đình cũng sẽ không hỏi. không muốn hỏi! Chân thân Chung Khôi vừa chết, đỉnh núi Thái Bình xuất hiện một vòng xoáy màu đen thật lớn, mơ hồ có một thân hình thật lớn đầu đội mũ miện đế vương, lạnh lùng quan sát núi Thái Bình.
Âm hồn Chung Khôi ngẳắng đầu nhìn, cười thê thảm ảm đạm.
Lão đạo sĩ vốn muốn thu hồi kim thân pháp tướng, không nói hai lời, kim thân pháp tướng hơi quỳ gối, sau đó nhảy lên cao cao, hai tay mang vòng xoáy kia trực tiếp đánh nát.
Chỉ là kim thân pháp tướng của lão đạo sĩ cũng theo đó sụp đỗ mà vỡ. Trả giá to lớn, không thể tưởng tượng.
Chung Khôi vừa muốn nói chuyện.
Lão đạo sĩ khoát tay, cười tiêu sái nói: "Chuyện tu hành, cảnh giới cái gì, tính là cái rắm, xét cho cùng, vẫn phải khiến bản thân cảm thấy... Sướng!"
Sau khi nói xong, lão đạo sĩ liền có chút cô đơn.
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
VỊ Chung tiên sinh này, không nói gì tiềm chất chuẩn thánh nhân, đại tế tửu... tiền đồ tốt đẹp, chỉ nói tính tình như vậy, một người đọc sách, có phong thái quân tử như vậy, thì tuyệt đối không nên chết non như thế.
Hoàng Đình quay đầu phun ra một ngụm máu, nói với lão đạo sĩ: "Tổ sư gia, ta muốn xuống núi!"
Lão đạo sĩ gật gật đầu, "Trước khi vượn trắng chết, Hoàng Đình ngươi không được về núi, hoặc là xách đầu nó trở về, hoặc dứt khoát chết ở bên ngoài cho xong. Hai thanh kiếm cổ trấn sơn kia, ngươi có thể mượn dùng sáu mươi năm, sau đó chỉ dựa vào bản lãnh của mình đuổi giết vượn trắng."
Hoàng Đình trầm giọng nói: "Hoàng Đình núi Thái Bình, lĩnh pháp chỉ tổ sư!" Nữ quan trẻ tuổi hóa thành một dải cầu vồng, đi về hướng nam.
Tổ sư gia núi Thái Bình, xét cho cùng không phải người biết ăn nói, lại thêm trong lòng áy náy không thôi, đành trầm mặc không nói.
Chung Khôi ở sâu trong lòng cũng có một phần áy náy.
Ánh mắt lão đạo sĩ đột nhiên kinh ngạc.
Chỉ thấy phụ cận giếng ngục có hai làn gió mát, chậm rãi bay đến hướng âm hồn Chung Khôi, quanh quân bón phía.
Không chỉ thế, còn có một cây bút lông ngắn, trong suốt lấp lánh, không phải là vật thật, hiện lên ở trước người Chung Khôi.
Càng có một bộ quần áo đỏ tươi bộ dáng quan bào cổ đại, từ nơi vòng xoáy kia tiêu tán đong đưa bay xuống.
Chung Khôi nhìn cây trùy Tiểu Tuyết kia, do dự một phen, nhẹ nhàng nắm trong tay.
Quan bào đỏ tươi khoác ở trên người Chung Khôi.
Hai làn gió thu ùa vào trong tay áo quan bào.
Cùng lúc đó.
Dưới giếng ngục, từng con yêu ma quỷ quái kia thành thật tới mức như là gà chó phế phường, chẳng những ngoan ngoãn lùi về chỗ ban đầu của lao ngục, hơn nữa đột nhiên không tự chủ được lui về phía sau, mãi đến lúc không thể lui nữa.
Chung Khôi nhớ tới câu tiên tri kia.
Âm hồn Chung Khôi không là thư sinh áo sam xanh nữa, mà là một bộ áo bào đỏ lắm bắm: "Trước khi Chung Khôi xuống núi, thế gian vạn quỷ vô ky."
Hắn quay đầu nhìn, hướng giếng ngục thốt ra: "Chỉ cần dập đầu."
Trong giếng ngục liền vang lên vô số tiếng vang dập đầu. Lão đạo sĩ vuốt râu mà cười.
Từ Tiên Nhân cảnh ngã về Ngọc Phác cảnh, xem ra không giảm cảnh giới không công.
Chung Khôi như có chút hiểu ra, thật lâu không nói gì.
Cuối cùng hắn mở miệng nói: "Lão chân nhân, ta có một chuyện cần giúp."
Lão đạo sĩ gật đầu nói: "Chỉ cần không phải muốn bàn đạo cũng dập đầu với ngươi, đều được cả."
Chung Khôi bật cười, cuối cùng chắp tay nói: "Ta tuy đã là quỷ, nhưng cũng là chân nhân núi Thái Bình.”
Lão đao sĩ hơi kinh ngac. sau đó sảng khoái cười to nói: "Câu nịnh này, sướng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận