Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1016: Đại Chiến Mới (1)

Chương 1016: Đại Chiến Mới (1)Chương 1016: Đại Chiến Mới (1)
Chương 1016: Đại Chiến Mới (1)
Trần Bình An nghe mà không khỏi buồn cười, sau cùng lão sư phụ làm ra một chuyện mà đến nay Trần Bình An vẫn còn ngạc nhiên.
Khiến hắn lần đầu tiên đối với lão nhân lau mắt mà nhìn.
Lão nhân để một thanh niên mới vừa trở thành đệ tử nhập thất đứng vững, sau đó sai hai người giữ hai tay, kéo thẳng hai tay hắn ra, lại có hai người ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt hai đùi người đó. Sau đó lão nhân bắt đầu chỉnh tích cốt, không phải trò mèo niết cơ thịt mà là vuốt từ xương cổ gáy đệ tử lần lượt hướng xuống, trên giang hồ cái này gọi là "hiệu đại long", quyền không phân trong ngoài
Sau cùng lúc lão nhân ấn đến đuôi xương cụt, đột nhiên lấy nhu kình án nhẹ, đệ tử cả kinh, rùng mình một cái, lông măng khắp người dựng đứng, sợi nào sợi ấy đứng lên như rừng rậm.
Đệ tử thanh niên giãy giụa khiến cho hai vị sư huynh kéo thẳng cánh tay hắn lung lay, bị hắn kéo phải bước ra một bước, hai người ôm chặt hai đùi lại chỉ thoáng hơi động thân hình mà thôi.
Lão nhân có chút thất vong. nhưng không nói gì thêm.
Nếu bốn người đè lại tứ chỉ đều không thể ổn định thân hình mới tính là lương tài tập võ, đệ tử nhập thất được "hiệu đại long" kia tư chất cũng được, nhưng khẳng định không có tiền trình to lớn.
Đương thời Trần Bình An nhìn rất hứng thú, song sau đó lại chưa nghĩ nhiều.
Thẳng đến khắc này hôm nay, đột nhiên bị vây, từng tràng chém giết liên tiếp không ngừng, thân hãm trùng vây, cơ hồ tất phải chết, Trần Bình An mới đột nhiên khai khiếu.
Trước đó khi đối đầu cùng Lục Phảng, quyền pháp làm được đến mức thu phát tự nhiên.
Có điều tâm cảnh vẫn chưa theo kịp.
Nhưng sau lần đánh giết cùng Chủng Thu, tâm cảnh đã có tiến triển.
Nhát là khi học quyền giá của Chủng Thu, đồng thời nhớ lại câu chuyện "hiệu đại long”, tâm huyền Trần Bình An vừa động, ý niệm cũng động theo, bất giác lấy Lục Bộ Tâu Thung trong Hám Sơn Quyền, trực tiếp hướng về phía trước, quyền ý thu hay thả hoàn toàn không để ý, bất tri bất giác đã đạp bước lăng không. Nhưng Trần Bình An vốn dĩ đã luyện quyền này trăm vạn lần, sau khi đi ra bước thứ năm, toàn bộ xương sống như đang tự hành hiệu đại long, phát ra một chuỗi tiếng vang như rang đậu nành.
Thân hình Chủng Thu bạo về phía trước, đánh ra một quyền, muốn dùng một quyền này đánh lui người thanh niên đang khí thế bạo trướng về lại bên kia khe rãnh!
Trần Bình An như cưỡi gió mà đi cũng đánh ra một quyên.
Hai người cách nhau một tay, nắm tay gần như đồng thời nện lên ngực đối phương. Áo xanh Chủng Thu mặc trên người phát phơ nhiễu loạn, nháy mắt tan biến trên đường phố, ầm ầm vang dậy, nếu có người ở không trung cúi nhìn kinh thành Nam Uyễn quốc liền sẽ phát hiện chỗ này bị xé mở một đường thẳng thật dài, Chủng Thu bị một quyền đánh lui hai mươi trượng, thật không dễ dàng mới ngưng lại được thế lùi, hai đùi hãm sâu xuống đắt.
Tuy chỉ là thân bị thương nhẹ, nhưng Chủng Thu rốt cục đã thua.
Bộ áo trắng kia vẫn đang đứng ở cạnh khe rãnh trên phó, chưa từng lùi sau một bước. Nếu chỉ tính thiên hạ này, Chủng Thu đã không còn là thiên hạ đệ nhất thủ.
Gặp vị lão đầu bếp mai danh ân tính kia xong, thái tử Ngụy Diễn và sư phụ gây như khỉ ốm, Kính Tâm trai Phàn Hoàn Nhĩ cùng lúc rời đi. Lão nhân thấp gầy lúc gặp lão đầu bếp, một cái rắm đều không dám thả, lúc này lại bắt đầu lải nhải cằn nhằn, nói lão đầu bếp đúng là lãng phí một thân võ học thông huyền, tâm tính cũng quá kém cỏi, không ngờ vì một cuộc sống an nhàn mà tự phế võ công.
Đối với điều này Ngụy Diễn cũng hết cách, không phụ họa không phản bác, mặc cho sư phụ lải nhải, lão nhân chắp hai tay sau lưng, lúc lắc đầu, muốn thái tử điện hạ lấy đó làm bài học, chớ học lão đầu bếp không biết tiến tới kia, bằng không võ công cao đến máy, một đời cũng vẫn bỏ đi.
Nói luyên thuyên một hồi, lão nhân khỉ ốm mới phát hiện đôi kim đồng ngọc nữ bên người một mực trầm mặc, căn bản không phụ họa. Hắn tức tối rời đi, quẳng lại một câu "Không làm phiền hai ngươi chàng chàng thiếp thiếp".
Ngụy Diễn và Phàn Hoàn Nhĩ nhìn nhau khẽ cười, sau đó hai người gần như đồng thời ngước đầu nhìn về phía bầu trời phía nam, thái tử điện hạ nói câu đi theo ta, dẫn đầu vút lên một nóc nhà ngói xanh san sát, Phàn Hoàn Nhĩ theo đuôi sau lưng hắn, đứng trên kiến trúc cao nhất phủ thái tử, hai người sóng vai mà đứng, vừa khéo lờ mờ thấy được một kiếm dường như chẻ đôi thiên địa của Lục Phảng ở phương xa, khí thế to lớn, nhìn mà than thở.
Nội tâm Ngụy Diễn chắn động không thôi cảm khái nói: "Không hỗ là kiếm tiên Điều Khám phong, một kiếm này e rằng đã không kém Tùy Hữu Biên nổi danh trên lịch sử. Không biết là ai có thể khiến Lục Phảng xuất tận lực như thé, chẳng lẽ là đối đầu cùng Đinh lão ma?”
Phàn Hoàn Nhĩ lắc đầu nói: "Không giống mấy."
Ngụy Diễn có chút áy náy: "Phàn tiên tử, lẽ ra ta nên cùng cô tới gần quan chiến, nhưng thân phận này khiến ta không thể hành sự tùy ý được."
Phàn Hoàn Nhĩ gật đầu nói: "Thái tử điện hạ là thân phận thiên kim, sau này phải kế thừa đại thống Nguy thị..."
Không đợi Phàn Hoàn Nhĩ nói xong, nơi xa lão nhân khỉ ốm đã bay đến, dặn dò Ngụy Diễn: "Đừng qua đó tìm chết, nếu Lục Phảng đã xuất kiếm, không mấy người có thể khiến hắn thu tay. Loại thần tiên đánh nhau này vốn húy kị người ngoài lén lút nhìn trộm, huống hồ Đinh lão ma thích nhát là tùy ý đánh giết người quan chiến."
Ngụy Diễn cười nói: "Sư phụ, mới rồi ngươi còn nói lão đầu bếp gan bé như chuột, không hợp với tôn chỉ dũng mãnh tinh tiến của võ học."
Lão nhân bực mình cười nói: "Tên kia tuổi tác đã bao nhiêu, thằng nhóc ngươi mới bao lớn? Lão đầu bếp một đống tuổi rồi, phúc đều hưởng đủ rồi, lại có một thân bản lĩnh, đáng lý nên tìm đối thủ lợi hại đánh một trận oanh oanh liệt liệt, dù chiến tử tốt xấu cũng có thể như Tùy Hữu Biên phi thăng thất bại trước kia, vét được thanh danh lưu tiếng thơm muôn đời trên giang hồ! Ngụy Diễn ngươi còn trẻ, võ nghệ không tinh, chuyện tìm chết còn chưa đến lượt ngươi."
Quan hệ giữa Ngụy Diễn và lão nhân cực tốt, vừa là sư phụ nghiêm khắc, lại vừa là trưởng bối trong nhà miệng dao găm tâm đậu hủ, bình thường ở chung vẫn luôn đối xử với nhau như bằng hữu, hắn liền trêu chọc: "Đúng đúng đúng, sư phụ nói đúng, đạo lý dưới gầm trời này đều là do sư phụ nói hét." Lão nhân hừ một tiếng, kinh ngạc nói: "Không đúng, bên kia sao lại sắm to mưa nhỏ thế này, không giống tác phong kiếm tiên Điều Khám phong a."
Lão nhân không khỏi hiếu kỳ: "Tò mò quá đi mắt, ta phải qua đó nhìn xem."
Thân hình lão nhân khỉ ốm giẫm đạp máy lần trên nóc nhà phủ đệ, chớp mắt đã đi xa trăm trượng, sau cùng biến thành một điểm đen.
Thái tử Ngụy Diễn ngồi trên nóc nhà, Phàn Hoàn Nhĩ chưa ngồi xuống mà vẫn đưa mắt nhìn xa, thật lâu sau vẫn không muốn thu hồi tầm nhìn. Ngụy Diễn thoáng do dự, hỏi: "Phàn tiên tử, mạo muội hỏi một câu, Đồng tiên sư có phải đang ở kinh thành?"
Thần sắc Phàn Hoàn Nhĩ lộ ra một tia ủ rũ xen lẫn hoảng hốt, lắc đầu nói: "Nói ra có thế ngài không tin, ta chưa từng gặp sư phụ..
Ngụy Diễn không dám tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận