Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1738 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (4)



Chương 1738 - Quất Ngựa Đến Chân Đồi (4)




Trần Bình An chỉ im lặng chậm rãi nhai, tâm trạng vẫn không hề dậy sóng, bởi vì hắn biết thế sự chính là như vậy, trên đời này thứ không cần tốn tiền hiếm khi được trân trọng. Nếu phải bỏ tiền ra, cho dù có mua một bát cháo và bánh bao như vậy, có lẽ cũng sẽ ngon hơn một chút, ít nhất sẽ không chửi bới hay phàn nàn.
Sau khi trả lại bát cháo, Trần Bình An đi về phía Mã Đốc Nghi và Tằng Dạ, nói: “Đi thôi.”
Ba người rời khỏi thành.
Mã Đốc Nghi rất chu đáo, mấy ngày nay thường xuyên cùng Tằng Dịch đi qua sạp cháo và tiệm thuốc, phát hiện ra một số manh mối, sau khi rời thành, cuối cùng y cũng không nhịn được nữa mà bắt đầu phàn nàn: "Trần tiên sinh! Số bạc chúng ta bỏ ra ít nhất cũng có ba phần đã lọt vào túi của những kẻ cáo già chốn quan trường nha môn. Ta có thể nhìn thấy rõ ràng, Trần tiên sinh tại sao ngài lại không nhìn ra, tại sao ngài lại không đi mắng lão quận thủ đó?"
Trần Bình An chỉ nói một câu: "Như vậy à."
Mã Đốc Nghi đã sắp tức chết rồi.
Tằng Dịch thậm chí còn sốc hơn.
Thiếu niên thực sự không biết, làm sao y có thể nhìn thấu được những vòng vo lắt léo chốn quan trường.
Mã Đốc Nghi thấy tiên sinh phòng sổ sách không nói gì nữa, thật sự là đã đang tuôn trào lửa giận: "Trần tiên sinh! Nếu ngài cứ như vậy, lần sau ta sẽ không giúp ngài nữa đâu! Cứ để tên tiểu tử ngốc nghếch Tằng Dịch tự mình bận rộn, để xem liệu hắn có giúp được ngài không!”
Trần Bình An suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra cho Mã Đốc Nghi một lời giải thích không phải là giải thích, chậm rãi nói: "Nếu như chúng ta đang làm những việc tốt, mọi việc nhìn chung cũng đã hoàn thành rồi, nhưng vẫn chưa đến mức viên mãn mà thôi thì cũng đừng quá khắt khe, chuyện bọn họ tham ô ba phần bạc, ta đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi, thực ra giới hạn của ta còn thấp hơn thế một chút nữa, các quan lại phụ trách việc này nhét vào túi riêng và trộm bốn phần là việc có thể chấp nhận được. Ba phần cũng được, bốn phần cũng chẳng sao, hãy cứ coi đó là việc họ làm, cứ coi như đó là báo đáp cho bọn họ đã thực sự làm chuyện tốt.”
Mã Đốc Nghi không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, nàng ta muốn tức giận nhưng không thể giận được nữa, đành thôi không nói nữa.
Trần Bình An cười nói: "Nếu như trong lòng ngươi cảm thấy không vui, chỉ cần ngươi bằng lòng giúp đỡ Tằng Dịch, giới hạn của ta có thể từ bốn phần thành hai phần. Thế nào hả?"
Lúc này Mã Đốc Nghi mới hài lòng, bắt đầu cưỡi ngựa lặng lẽ đến gần Tằng Dịch, nàng ta kiên nhẫn giải thích từng kinh nghiệm mình đã rút ra và đưa ra từng lời khuyên cho thiếu niên chậm hiểu đó.
Trần Bình An đột nhiên cho ngựa đi chậm lại một một chút, từ trong tay áo lấy ra một hộp gỗ dài, chữ triện xưa cũ đơn giản, đó là một vật nhỏ do Đàm Nguyên Nghi của đảo Lạp Túc tặng, cũng coi như là tâm ý cho liên minh giữa ba người bọn họ, có thể xem là khá hiếm. Nó là một ngôi mộ kiếm nhỏ vẻ ngoài không tầm thường, chỉ dài bằng một ngón tay, cực kỳ nhỏ gọn và dễ dàng mang theo, được sử dụng để đựng những phi kiếm truyền tin. Chỉ không linh hoạt vạn biến như một kiếm phòng lớn. Quy tắc rất cứng nhắc và một lần chỉ có thể gửi và nhận một phi kiếm. Hao tổn linh khí để ôn dưỡng phi kiếm lớn hơn nhiều so với kiếm phòng. Nhưng dù vậy, chỉ cần Trần Bình An bằng lòng, tuyệt đối có thể dễ dàng chuyển tay nếu bán ra bằng một đồng tiền cốc vũ, vì vậy Trần Bình An chắc chắn sẽ không từ chối lòng tốt này của Đàm Nguyên Nghi.
Mở chiếc hộp gỗ nhỏ đang hơi rung lên, Trần Bình An nhận được một thanh phi kiếm đưa tin từ đảo Thanh Hạp đến, trong mật thư nói rằng sau khi Lưu Lão Thành ở đảo Cung Liễu biết được hắn đã ở Thạch Hào quốc thì đã gửi một tin nhắn đến đảo Thanh Hạp, chỉ có một câu: "Sau khi về đến đảo Cung Liễu thương lượng kỹ lưỡng hơn về giá tiền."
Trần Bình An nắm chặt tiền Tuyết hoa, linh khí giống như nước nhỏ giọt vào khe kiếm trong hộp gỗ, sau đó hắn ấn một cơ quan tinh xảo trong hộp gỗ, đẩy đẩy phi kiếm của đảo Thanh Hạp ra khỏi khe kiếm trong hộp gỗ, vút đi và quay trở về hồ Thư Giản.
Tằng Dịch nhìn mà không thể rời mắt.
Hồi đó y đã từng làm việc trong kiếm phòng thô sơ trên đảo Mao Nguyệt, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến ngôi mộ kiếm nhỏ chỉ từng nghe đến tên chứ chưa từng được nhìn thấy này, thực sự là tuyệt vời vô cùng.
Mã Đốc Nghi cũng không khá hơn là bao.
Trần Bình An cất hộp gỗ vào ống tay áo, dùng tay đẩy khí ra, đây là một tin tức vô cùng tốt đẹp.
Giống như bản thân hắn đã nói với Tằng Dịch, mọi thứ trên đời đều khó khăn, mọi việc khởi đầu đều vô cùng khốn khó, có thể bước được bước đầu tiên, có thể đứng được vững hay không là chuyện vô cùng quan trọng.
Trần Bình An vô duyên vô cớ thành lập liên minh ba người với Lưu Chí Mậu người đáng lẽ phải kẻ thù của hắn và Đàm Nguyên Nghi, gián điệp của đảo Lạp Túc.
Sau đó lại chạy đến đảo Cung Liễu, đích thân mạo hiểm, đối phó với Lưu Lão Thành.
Đồng thời nhân cơ hội này đi đến nhiều nơi khác nhau ở đất nước Thạch Hào, “sửa chữa từng lỗi lầm”, đồng thời cũng là vì để hiểu hơn về tình thế của Thạch Hào quốc.
Đương nhiên là có mong muốn rồi.
Năm đó Trần Bình An đã từng nói chuyện với mẫu thân của Cố Xán trong ngôi nhà gần cổng núi đảo Thanh Hạp, chỉ là lúc đó chưa chắc người phụ nhân kia đã nghe lọt lỗ tai, rất nhiều lời trông dường như Trần Bình An nói ra rất nhẹ nhàng, chắc bà ta cũng không suy nghĩ kỹ, nói không chừng còn không coi nó là thật. Tính cách của bà ta thực ra không phức tạp. Trong hồ Thư Giản đột ngột thay đổi, vì mình và Cố Xán, bà ta hy vọng Trần Bình An có thể giữ an toàn cho hai mẫu tử bọn họ, hy vọng vị tiên sinh phòng sổ sách đó có thể niệm tình cũ, đừng phụ bạc lại với cái tên “Bình An”.
Trong đó có một vài câu liên quan đến "hồ Thư Giản sau này có thể sẽ khác trước".
Phụ nhân chưa chắc đã nghĩ kỹ.
Trần Bình An đã và đang làm từ lâu rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận