Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1673: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (5)

Chương 1673: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (5)Chương 1673: Phi Điểu Tuyệt Tích Trong Băng Quật (5)
Trần Bình An cười nói: "Sao vậy, ngươi muốn nói là ta có rất nhiều chỗ dựa vững chắc, trong tay có quá nhiều pháp bảo nên ngươi và Cố Xán không thể so với ta sao? Vậy ngươi có bao giờ nghĩ rằng tại sao ta lại lấy được những thứ này không? Ta nói từng câu từng chữ cho các ngươi nghe, các ngươi cũng không thể hiểu được. Mà dù cho có nghe hiểu được thì các ngươi cũng sẽ không làm được, điều đó có phải là rất thú vị không? Chính từ trong tâm của các ngươi, khi mới bắt đầu đã hình thành nên một tính cách cố chấp, không ai có thể thuyết phục được. Nhưng những điều này không quan trọng. Cho dù có một người như vậy xuất hiện thì ta nghĩ cũng vô dụng thôi. Nói vê những điều này cũng không có ý nghĩa gì nữa. Điều quan trọng là các ngươi thậm chí còn không hiểu như thế nào là làm một kẻ xấu khôn ngoan nên các ngươi lại càng không sẵn lòng, cũng không biết cách làm thế nào để trở thành một người tốt thông minh.
Nó cắn môi, im lặng một lát, câu đầu tiên mở miệng ra nói là: "Trân Bình An, hôm nay ngươi đừng ép ta phải giết ngươi!"
Trần Bình An hơi nghiêng đầu, cười hỏi: "Tại sao lại muốn giết ta? Nếu ngươi giết ta, ngươi, Cố Xán và cả phủ Xuân Đình nữa, không phải là sẽ mất đi một chỗ dựa vững chắc sao? Nhìn xem, ta vừa nói ngươi ngu ngốc, ngươi còn không chịu thừa nhận."
Có âm thanh phát ra rất nhỏ do nó ma sát giày trên mặt đất.
Trần Bình An nhắm mắt làm ngơ, làm như không nghe thấy, chỉ vào nhà bên cạnh, nơi ở của thiếu niên Tằng Dịch.
"Đứa trẻ bên kia là một người tốt, tuổi cũng còn nhỏ, học cái gì cũng chậm. Nhưng ta vẫn hy vọng hắn có thể sống sót ở hồ Thư Giản, trở thành một người tốt. Điều đó tuy không dễ dàng chút nào, nhưng hy vọng thì vẫn phải có. Tất nhiên, nếu ta nhận thấy mình không thể thay đổi được hắn, hoặc là tìm ra được những thứ mà bị ngươi nói là mưu tính cùng nham hiểm thì ta vẫn sẽ không thể đảm bảo được sự sống của hắn, ta sẽ để hắn đi, dùng phương pháp mà chính Tằng Dịch am hiểu nhất, để hắn tự sinh tự diệt ở hồ Thư Giản." Có một chỉ tiết nhỏ từng xảy ra: khi Trần Bình An nhặt chiếc ghế dài lên, nhưng Tằng Dịch không hề nhận ra mà quên xách chiếc ghế vào nhà.
Nếu nói Tằng Dịch mới chỉ là một thiếu niên không rành sự đời, hắn còn trẻ, tính tình đơn giản, không thể nhìn thấu mọi chuyện.
Thì sau đó, trong lúc luyện tập, hắn lại còn có thể phân tâm, dõi theo tâm mắt của Trần Bình An mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Điều này làm cho Trần Bình An cảm thấy rất bất lực. Nhưng chuyện này vẫn có thể giải thích được, bởi vì trẻ người non dạ và thiếu sự tập luyện một cách đầy đủ, cho nên vẫn có thể chờ đợi Tằng Dịch dần trưởng thành. Trên bàn cờ, mọi nước đi đều chậm mà chắc nên cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều đến việc thắng hay thua thì cuối cùng cơ hội thắng sẽ cao hơn. Nhưng nếu ông trời thực sự muốn ai đó chết thì đó chỉ có thể xem như là số mệnh. Giống như những gì Trân Bình An đã nói với Tằng Dịch, tới thời điểm đó, chỉ cần không thẹn với lòng, không cần thiết phải oán trời trách đất.
Nhưng có một việc khiến Trần Bình An không khỏi thở dài, cần hắn phải nhận ra và không thể không nói cho rõ ràng. Lần đầu tiên hắn phải để ý, lặng lẽ đánh tan tâm tư đang hơi kích động của thiếu niên và nói thẳng với Tằng Dịch rằng quan hệ giữa hai người chỉ là quan hệ đôi bên cùng có lợi, không phải quan hệ thây trò, Trân Bình An không phải là người dạy dỗ hay bảo vệ hắn.
Nói bản chất của Tằng Dịch là xấu thì cũng không hẳn, mà ngược lại, sau khi trải qua kiếp nạn sinh tử, hắn vẫn giữ được tình cảm với sư phụ và đảo Mao Nguyệt. Điều này là một trong những lý do cơ bản tại sao Trần Bình An lại đồng ý giữ hắn ở lại bên cạnh, chắc chắn không hề kém hơn so với lý do về căn cơ và tư chất quỷ đạo của Tằng Dịch.
Nhưng mặc dù là như vậy thì thiếu niên Tằng Dịch này, có thể làm cho Trần Bình An mơ hồ nhìn thấy bóng dáng năm đó của chính mình ở hồ Thư Giản, nếu nhìn kỹ vào thì sẽ không nhịn được soi mói một chút.
Tằng Dịch, người dường như có tính tình trái ngược với Cố Xán, mỗi lời nói, hành động và quá trình mưu tính sau đó của Tằng Dịch vốn là tuyến thứ tư mà Trần Bình An muốn quan sát cẩn thận. Tuy nhiên, khi chuyện thật sự ập đến, Trần Bình An vẫn đi ngược lại ý định ban đầu của mình, vẫn hy vọng Tằng Dịch sẽ không lạc lối, hắn hy vọng khi đứng trước hai sự lựa chọn "tự mình đoạt lấy" và "được cho bởi người khác", tâm tính Tằng Dịch sẽ không bị dao động mà vẫn đứng vững mặc kệ xung quanh chi phối.
Nhưng nó cũng không phải vấn đề gì khó giải quyết lắm, trong khi can thiệp thì Trần Bình An đã thay đổi một chút hướng đi của dòng chảy đó, tuyến thì vẫn là tuyến đó, chỉ là quỹ đạo có một chút thay đổi mà thôi, vẫn có thể tiếp tục quan sát hướng đi tiếp theo, nhưng có thể sẽ có một vài sai lệch nhỏ so với kỳ vọng.
So với người phụ nữ khát máu trước mặt, chỉ có một con đường là chìm sâu vào bóng đêm thì con đường này của Tằng Dịch, cuộc đời của Tằng Dịch vẫn còn có vô số điều không thể nói trước, do đó vẫn có cơ hội hướng thiện.
Về việc dòng chảy nội tâm trong trái tim Tằng Dịch liệu nếu một ngày nào đó gặp phải kiếp nạn, cuối cùng có từ chỗ thuần khiết lương thiện chảy sang chỗ cực đoan đối đầu gay gắt với mình hay không, Trần Bình An cũng không thể ép buộc.
Trong khuôn khổ quy định, mọi thứ đều là tự do và mọi người đều phải trả giá cho riêng mình.
Khi sức lực cuối cùng đã cạn kiệt, ngay cả Cố Xán, Trần Bình An khi đối mặt cũng sẽ phải nhận thua, hắn chỉ có thể tách biệt và phân định ranh giới thật triệt để với Cố Xán để ngăn chặn chết chóc và sai lầm, và bắt đầu làm những việc vì bản thân mình.
Vậy nếu có thêm một Tằng Dịch thì sao?
Trần Bình An lộ vẻ sửng sốt.
Vào cái năm rất lâu trước kia, ở Ly Châu động thiên, bên kia cánh cửa ghép từ hàng rào gỗ của thị trấn nhỏ.
Sau cánh cửa là một thiếu niên nông thôn lấm lem vẫn còn mang giày rơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận