Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 784: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ

Chương 784: Có Người Đưa Kiếm Có Người ChờChương 784: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ
Chương 784: Có Người Đưa Kiếm Có Người Chờ (6)
Nam tử trẻ tuổi họ Tề vươn một cái cánh tay, ý bảo mọi người phía sau đừng nói chuyện nữa, sau đó bước ra một bước, cười hỏi: "Đồng than đen, ngươi thật sự muốn đánh?”
Thiếu niên xấu xí mặt không chút thay đổi, chỉ là đi về phía trước, hai tay đã đè lên chuôi kiếm hai sườn trái phải, một thanh Kinh Thư, một thanh Vân Văn, đều là A Lương từ một nơi tên là vương triều Đại Ly Bảo Bình châu tùy tay ném lại đây.
Hôm nay A Lương đi rồi, Trữ tỷ tỷ đã cứu mình ba lượt, cha mẹ của nàng đã mắt, những lúc như thế này Đồng Họa Phù mà không làm chút gì, sẽ không xứng họ Đồng. Cô gái mặt tròn mỉm cười nói: "Đừng giết người là được, những chuyện còn lại, tỷ có thể giúp đệ giải quyết với bên gia gia."
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, đến ngay cả nam tử trẻ tuổi họ Tề cũng cảm thấy có vẻ khó nhai.
Đột nhiên, một tràng tiếng ngón tay gõ lên mặt bàn cóc cốc vang lên.
Thiếu niên than đen quay đầu nhìn lại.
Trữ Diêu lạnh nhạt nói: “Than đen, quay lại uống rượu đi."
Thiếu niên rầu rĩ xoay người, trở lại chỗ ngồi cũ, cô gái mặt tròn sờ sờ đầu hắn, thiếu niên vốn là tâm tình bực bội lập tức trợn mắt nhìn, tỷ tỷ hắn làm mặt quỷ ngây thơ, nhìn không chớp mắt thiếu niên tuần mỹ. Hai bên lúc này mới không có đánh nhau to.
Kiếm tu trẻ tuổi họ Tề dẫn đồng bạn đi xa, sau khi đã đi thật xa mới nói với người trẻ tuổi lên tiếng khiêu khích kia: "Sắp tới đừng ra khỏi cửa, hoặc là trực tiếp đến nhà ở."
Người nọ ừ một tiếng, không do dự gì, trong lòng thấp thỏm bắt an.
Sau khi mọi người một lần nữa ngồi trở lại vị trí, Trữ Diêu thở dài,"Các ngươi đã lớn từng này rồi, còn tính trẻ con như vậy. Hơn nữa, những chuyện nhà của ta, người ngoài các ngươi xen vào làm gì, tự ta ghi nhớ là được rồi."
Một bàn lớn trầm mặc không nói gì.
Nàng nhớ tới một chuyện, nhếch khóe miệng, cười lạnh nói: "Nghe nói tên kia bị Đạo Lão Nhị một quyền đánh trở về Hạo Nhiên Thiên Hạ.”
Khi Trữ Diêu nói tới người này, hầu như mọi người đều có ý cười, đương nhiên vị Học cung quân tử kia là cười khô.
Thiếu niên mập mạp xuất thần nhất, không biết là nghĩ tới nơi thương tâm hay là chuyện vui vẻ gì, hung hăng đổ vào miệng một ngụm rượu.
Sau lần đầu tiên hắn đi lên đầu tường giết địch.
Lúc ấy thiếu niên vẻ mặt chờ mong nhìn hán tử lôi thôi lếch thếch kia, hỏi: "A Lương A Lương, một kiếm kia của ta như thế nào? Có được một nửa phong thái của ngươi hay không?” Hán tử chỉ là uống rượu, ừ à đáp cho có lệ.
"A Lương! Ngươi nói câu gì đi chứ, tốt hay xấu gì đều được!"
"Được rồi, kiếm thuật ngươi vừa thể hiện... rất kiều diễm."
"Là ý gì đây?"
"Ý của ta a, nói đúng là ngươi đánh loạn kiếm mạnh như hồ, kết quả là đánh chết một con chuột."
Lúc ấy thiếu niên một thân vết máu lã chã chực khóc, tội nghiệp, cảm thấy trời đất sụp đổ, có lẽ đời này mình cũng không có đại tiền đồ gì.
Sau đó nam nhân kia ném bầu rượu cho hắn, cười nói: "Khi ta bằng tuổi ngươi bây giờ, còn không bằng ngươi."
Chàng béo nhất thời ưỡn ngực, đó là lần đầu tiên hắn uống rượu, thực sự khó uống bỏ mịa.
Thiếu niên tuấn mỹ một tay nâng má, miệng cắn chén rượu, nhẹ nhàng ngửa đầu có thể uống một ngụm rượu.
Động tác này, lúc trước chính là học từ tên kia, rất soái khí.
"A Lương, nghe nói ngươi từng đi Trúc Hải Động Thiên, Trúc phu nhân kia, rốt cuộc có đẹp không?"
"Đẹp a, hai chân dài cực.”
"Ta hỏi khuôn mặt mà, chân dài hay không, có ý nghĩa gì?"
Sau đó thiếu niên đã bị hán tử cà lơ phất phơ uống rượu đưa tay đẩy đầu ra,"Hai ta không tán gẫu được với nhau."
Đến ngay cả cô gái mặt tròn, thủy chung không uống rượu, trên mặt đều có chút ý cười say say.
Nàng từng dũng khí mười phần đứng ở trước mặt nam nhân kia, hỏi: "A Lương, nhớ nhà không?"
"Nhớ a."
"Lần sau về nhà dẫn theo tức phụ trở về chứ?"
"Cũng muốn a."
"A Lương A Lương, dẫn ta, dẫn ta nha?"
Nam nhân vẻ mặt tươi cười cùng kinh ngạc,"Ai da chưa từng nghĩ A Lương ta phiêu bạt giang hồ, chưa bao giờ gặp gỡ đối thủ, hôm nay bị một cô gái tuổi trăng tròn đụng phải thắt lưng già..."
Đệ đệ cô gái lúc ấy còn lộ vẻ con sên, tiểu than đen ngồi ở một bên, nhưng mà lúc đó cũng còn nhỏ, liền xì một tiếng khinh miệt. Nam nhân đưa bầu rượu cho cô gái, sờ sờ đầu của nàng,"Làm tức phụ của ta thì bỏ đi, A Lương ta một tay giang hồ ăn chơi, không hại những cô nương tốt."
Cô gái tiếp nhận bầu rượu, lại không dám uống.
Nam nhân cười ha ha nói: "Vụng trộm uống máy hớp, không sao đâu, uống rượu của ta, lão tổ tông nhà cô dù có nghiêm khắc đến máy cũng sẽ không mắng cô, chỉ biết mắng A Lương ta."
Thời điểm cô gái ngây thơ uống rượu, nam nhân điểm mũi chân một cái, đứng ở trên đầu tường Kiếm Khí Trường Thành, nhìn ra phương xa, hai tay vuốt tóc từ trán ra sau đầu, cảm khái nói: "Rượu có thể làm hồng hai gò má, sầu có thể khiến đầu bạc như tuyết (1). Tiểu nha đầu, về sau muốn tìm nam nhân, nhát định phải tìm người như ta, học rộng hiểu nhiều có thể ngâm thi làm phú... Đương nhiên, ta là nói tìm giống ta, chứ không phải ta."
(1) Hai câu trong một bài phú của Trương Hoằng Phạm
Tiểu than đen đột nhiên hét lên: "A Lương, ta muốn đi vệ sinh! Ta muốn đi vệ sinh ở phía nam, nhanh lên, không nín được nữa rồi!"
Nam nhân nhanh chóng nhảy xuống đầu tường, hùng hùng hỗ hỗ ôm lấy tiểu vương bát đản này, bắn đi như cầu vồng, đi hướng phía nam.
Về phần phía nam có nguy hiểm hay không, có đại yêu ấn nấp phụ cận hay không, nam nhân đương nhiên không quan tâm. Cô gái mặt tròn cũng không quan tâm, bởi vì hắn là A Lương.
Tại tòa thiên hạ này, không có địa phương nào A Lương một người một kiếm không đi được.
Gia gia nàng có không thích nam nhân này đến máy, cũng sẽ không nói A Lương kiếm thuật không đủ cao.
Kết quả thằng nhóc đến cùng là không nhịn nổi, bĩnh ra đầy đũng quần, nam nhân vừa ngồi xổm xuống ao nước giặt sạch quân cộc, vừa nhìn vương bát đản cởi truồng chạy loạn, thấp giọng cười nói: "Là do năm xưa ta cự tuyệt mẫu thân ngươi bảy tám lần mà thôi, hôm nay đến cùng vẫn là gặp báo ứng a, ta còn giống cha hơn so với cha ruột ngươi..."
Cuối cùng, nam nhân này đi rồi, nam nhân không còn kiếm, sau khi khắc xuống một chữ mãnh, đội mũ trúc rời khỏi Kiếm Khí Trường Thành.
Ngày đó, trong thành trì phía sau Kiếm Khí Trường Thành, không biết có bao nhiêu phụ nhân cô gái uống rượu, nam nhân của các nàng cũng uống rượu sâu buôn.
Càng về sau, hán tử huyền bội một cây trúc đao, tìm được thiếu niên Tề Tĩnh Xuân lựa chọn tin tưởng, nói với hắn, ta tên là A Lương, lương trong thiện lương. Ta là một kiếm khách.
Sau khi đã quen thuộc, nam nhân cười nói với thiếu niên ngõ Nê Bình nơi Hạo Nhiên Thiên Hạ, ngươi có biết hay không, trên đời này cô gái thích A Lương ta, nhiều vô kê.
Thiếu niên khi đó chỉ nghĩ là hắn chém gió.
Bàn rượu tán đi, bằng hữu chia tay.
Trữ Diêu một mình về nhà.
Dọc theo đường đi có rất nhiều chỉ trỏ.
Có thương hại, có châm chọc, có thở dài, có ngưỡng mộ.
Trữ Diêu về nhà, vẫn là một trong những phủ đệ lớn nhất thành trì này, vẫn như cũ có rất nhiều kiếm tu gia tộc, nhưng mà thiếu một vài người.
Nàng đi đến tòa thử kiếm tràng kia, sau đó nằm trên khối trảm long đài to như nhà tranh, bắt đầu nhắm mắt ngủ.
Trong phong thơ có ghi, tên ngu ngốc kia sắp đưa kiếm tới cho nàng, như thế nào còn chưa tới nhỉ? Cô gái có chút tức giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận