Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1604 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (4)



Chương 1604 - Đặt Đống Đạo Lý Trong Sách Xuống (4)




Tiểu nê thu hơi rụt rè nói: “Có chút chút.”
Cố Xán nghênh ngang: “Ta đã nói rồi, Trần Bình An thích hợp ở lại Thư Giản hồ chúng ta. Có hắn ở đây, nhiều nhất ta chỉ sợ mình hắn thôi, nhưng ta thật sự có thể không sợ trời không sợ đất mà, vụ mua bán này ngươi nói xem ai lời hơn? Đương nhiên là ta rồi.”
Tiểu nê thu ngượng ngùng cười một tiếng: “Thán Tuyết cảm thấy đúng lắm đó.”
Cố Xán quay đầu nhìn ti#ểu nê thu đang vặn vẹo góc áo, cười mắng: “Ngươi cái đồ con gái không biết xấu hổ, không biết thẹn, trước đó còn nói cái tên quá văn nhã, bây giờ lại vội vàng lấy tên ra dùng rồi?”
Vẻ mặt Cố Xán đột nhiên mang vẻ ai thán: “Nhưng mà Tiểu nê thu à, gần đây chúng ta nhất định phải kiềm chế một chút, không được phép chém chém giết giết như trước đây, đừng thấy Trần Bình An y như một vị chưởng quỹ, thật sự hắn vẫn đang nhìn chúng ta đấy.”
Tiểu nê thu vỗ vỗ bụng: “Tạm thời không thấy đói.”
Cố Xán liếc mắt nói: “Vừa ăn người phụ nữ kim đan kia mà ngươi còn bảo sắp đói, ta phải bắt ai cho ngươi ăn? Sư phụ ta?”
Ánh mắt Tiểu nê thu sáng chói rạng rỡ.
Cố Xán cười hắc hắc, lồng hai tay vào tay áo, ngẩng đầu: “Tiểu nê thu, ta rất vui, còn vui hơn cả lúc giết người nữa.”
Tiểu nê thu học theo, gần đây cũng đã học được cách nói chuyện thẳng thắn với nhau: “Trước khi đói, chủ nhân vui vẻ, ta cũng rất vui vẻ.”
Cố Xán hỏi: “Ngươi nói xem cuối cùng Trần Bình An đang đùa trò gì vậy?”
Tiểu nê thu lắc đầu nói: “Ta cũng không dám tới gần thư án của Trần Bình An, ta lại không thích suy nghĩ chuyện này kia, không biết.”
Cố Xán thở dài: “Không quan trọng, chỉ cần mỗi ngày đều có thể gặp được Trần Bình An thì còn gì mà không hài lòng nữa.”
...
Trên lầu cao trong Trì Thuỷ thành.
Khoảng thời gian này Thôi Đông Sơn đã bắt đầu đứng lên, đi qua đi lại trong lôi trì màu vàng kim.
Thôi Sàm thì ngược lại, hắn lại bắt đầu tập nhắm mắt ngưng thần, thỉnh thoảng sẽ nhận được phi kiếm tối cao truyền tin, cần hắn xử lý chút chuyện có liên quan đến quốc sự và xu hướng quân chính của triều đình Đại Ly.
Thôi Đông Sơn đứng ở ranh giới vòng tròn, cúi đầu nhìn hai bức quanh, một bức là những hành động cử chỉ cửa Cố Xán và tỳ nữ tiểu nê thu, một bước là cảnh trong phòng của chưởng quỹ tiên sinh Trần Bình An.
Thôi Đông Sơn bắt đầu bình luận chỗ Cố Xán: “Người xương tủng sẽ chết yểu, người xương lộ không thể độc lập, người xương hoành khí thế hung hãn, người xương tượng kim thạch mệnh cực cứng. Ê, lão rùa thối, ngươi cảm thấy nếu như tên nhóc con Cố Xán này rời khỏi Ly Châu động thiên, lại không gặp được Trần Bình An thì có thể nào dựa vào bản thân mà trở thành tu sĩ thượng ngũ cảnh thứ hai của Bảo Bình châu đứng sau Lưu Lão Thành của Phong Vĩ độ không?”
Thôi Sàm mở to mắt, gật đầu nói: “Khả năng cực lớn, thân trong loạn thế, Cố Xán lại như là cá gặp nước.”
Thôi Đông Sơn mỉm cười nói: “Lão rùa thối, lúc này nói sao đây hả? Mặc dù nguyên khí tiên sinh nhà ta đại thương, tổn thương đến gốc rễ đại đạo nhưng mà tử cục này cũng đâu thể nào chết hơn được nữa, có phải ngươi còn thất vọng hơn so với tiên sinh nhà ta không? Ha ha, ngươi tốn hết tâm huyết bày ra bốn kiếp nạn, kết quả ở ngay “bản tâm” kiếp nạn thứ ba này, tiên sinh đã trực tiếp nhận thua, sâu trong lòng ngài ấy vẫn kiên trì đợi Cố Xán nhận sai, không thể nào dùng một quyền đấm chết Cố Xán được, lại càng không có cách nào vứt bỏ hay mặc kệ Cố Xán, vậy trước hết cứ ghi trong lòng đã, dứt khoát kiên quyết dù cho bản mệnh vật thứ hai mình vất vả lắm mới luyện chế thành công bị vỡ nát, mượn cơ hội này chẳng những đẩy ngươi vào thế lưỡng nan, biến thành trò cười, mà tiên sinh nhà ta còn có thể chặt đứt và định hình lại, chọn con đường hẹp quanh co không có lối rẽ nhất, tạm thời bỏ qua tình và pháp, không tính toán kỹ đến mấy yếu tố pháp và lý, mà bắt đầu theo đuổi bản tố nguyên, đồng thời trong lúc đó vẫn đang nghiệm ra chân tướng. Tiên sinh nhà ta bắt đầu thử đi ra khỏi vòng tròn “không sai” của mình, tương đương với phá được chướng ngại, không còn vì đạo lý mà tự trói buộc mình, bắt đầu bước ra trời đất rộng lớn, trong lòng luôn cho rằng trời đất này không có nơi nào là không thể đi.”
Thôi Sàm không trả lời thẳng vào vấn đề: “Nghe nói bây giờ ngươi đang nhặt lên toán thuật thuật gia mà năm đó chúng ta ghét bỏ, đồng thời còn đi nghiên cứu Mạch lạc chướng (chướng ngại về trật tự) nữa đúng không?”
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói: “Có chút thành tựu rồi, không đáng nhắc tới, không đáng nhắc tới, không so được với mưu đồ thiên thu đại nghiệp của tên rùa thối nhà ngươi.”
Thôi Sàm cười lạnh nói: “Muốn nói thì nói, kìm nén lại làm chi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ cầu xin ngươi, nói về sự ảo diệu thâm sâu của mấy thứ mới ngộ ra kia?”
Thôi Đông Sơn xoa tay nói: “Nếu lão rùa thối ngươi đổi cách cầu xin ta, vậy ta sẽ nói cho ngươi nghe một chuyện lý thú, tin chắc ngươi cũng sẽ tò mò. Ta hỏi ngươi này Thôi lão rùa, ngươi thật sự không muốn biết chuyến đi lên Đảo Huyền sơn kia, làm sao tiên sinh nhà ta vượt qua được cửa ải của nhạc phụ nhạc mẫu tương lai à? Ta có thể cho ngươi một ám chỉ, có chút liên quan đến Cố Xán đó.”
Thôi Sàm nói với vẻ lạnh nhạt: “Năm đó trong trúc lâu Lạc Phách sơn gia gia đã từng đề cập tới , hiểm cảnh lớn nhất của Trần Bình An tại Đảo Huyền sơn và Trường Thành kiếm khí nằm ở chỗ từ tứ cảnh một hơi có thể đột phá liên tiếp hai cảnh, trực tiếp tiến vào võ đạo lục cảnh đỉnh phong. Điểm này nhất định cái tên có lòng dạ thâm sâu như Trần Bình An đã từng nghĩ đến. Bây giờ nhìn từ dấu hiệu thì sao Trần Bình An có thể tự thu phóng quyền ý tự nhiên đến trạng thái này được, cảnh ngộ trong Ngẫu Hoa phúc địa chưa hẳn đã đủ, hơn phân nửa là do khảo nghiệm lúc nhạc phụ kiểm tra nữ tế kia rồi. Ừ, ở Đảo Huyền sơn kia có một cửa hàng rượu Hoàng Lương, người uống xong rượu đều quên hết ưu sầu, hẳn là lúc ấy đã đưa Trần Bình An lên đến lục cảnh, còn vì sao lại trở về cảnh giới bản nguyên, thế gian rộng lớn này không thiếu cảnh lạ."



Bạn cần đăng nhập để bình luận