Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1565 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (5)



Chương 1565 - Cuộc Đời Không Phải Chuyện Trong Sách (5)




Nhìn người mặc trường sam đeo kiếm đang xoay người cúi đầu xem xét kỹ càng kia, lão chưởng quỹ không nhịn được lên tiếng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi mua nổi không? Đến cả cái kiếm hàng nhái của Cừ Hoàng thượng cổ kiếm cũng phải tiêu một mớ tiền Tuyết Hoa rồi, đi đi đi, xem đã rồi nghiện à, đi chỗ khác đi.”
Chắc là hầu bao của nam tử trung niên không đủ nặng, không thẳng lưng được cho nên chẳng những không nổi nóng mà còn quay đầu cười hỏi lão chưởng quỹ: “Chưởng quỹ, Cừ Hoàng này là một trong tám con tuấn mã kéo xe ngựa mà Lễ thánh lão gia và vị quân chủ đầu tiên của vương triều cùng nhau đi tuần thú thiên hạ đó sao?”
Lão chưởng quỹ liếc mắt nhìn thanh trường kiếm phía sau người đàn ông, vẻ mặt thoáng khởi sắc: “Xem ra mắt nhìn xem ra cũng không kém cỏi đến mức mù lòa, không tệ, chính là Cừ Hoàng của Bát mã lưu tán đó, về sau đã có đúc kiếm sư nổi tiếng Trung thổ hao tốn tâm huyết cả đời để tạo nên tám thanh kiếm này, lấy tên tám con ngựa đặt tên. Tính cách người này quái dị, chế tạo kiếm xong thì cũng bán đó, nhưng mỗi thanh kiếm hắn sẽ bán cho người của một châu mua, đến lúc chết cũng chưa bán được hết, hàng nhái đời sau nhiều vô kể. Thanh kiếm này được người ta to gan khắc lên hai chữ Đại phảng (hàng nhái) chà bá trước hai chữ Cừ Hoàng, trình độ nhái siêu tốt, tất nhiên giá cũng cực cao. Nó được bày ở nơi này của ta đã hơn hai trăm năm rồi, người trẻ tuổi, chắc chắn ngươi không mua nổi đâu.
Nam tử cũng không phùng má giả làm người mập, dời tầm mắt khỏi thanh cổ kiếm về, bắt đầu đi dạo xem các vật phẩm khác, cuối cùng lại đứng trước một bức vẽ mỹ nữ đang treo trên tường. Bức họa vẽ mỹ nữ đang ngồi nghiêng người, dáng vẻ che mặt khóc, nếu như cố gắng lắng tai nghe thì thật sự còn có thể nghe được âm thanh nhỏ bé như oán như than truyền ra từ bức tranh.
Lão chưởng quỹ ôi trời một tiếng, chưa bao giờ nghĩ đến mình còn đụng phải người biết hàng thật này: “Hai món đồ mà ngươi nhìn lâu từ khi bước vào cửa hàng của ta, cái nào cũng thuộc những món tốt nhất trong cửa hàng. Tiểu tử không tồi đấy, ánh mắt cũng không tệ. Sao thế, trước kia khi ở quê nhà, gia đình ngươi vốn giàu sang phú quý, sau đó gia đạo sa sút mới bắt đầu một mình lưu lạc giang hồ đúng không? Lưng thì đeo thanh kiếm giá trị không đáng mấy đồng, còn đeo cái bầu rượu nát nữa, thế là đi lưu lạc giang hồ được rồi?”
Nam tử vẫn đang quan sát bức tranh, hồi trước đã từng nghe người ta nói chuyện trên thế gian này có rất nhiều tranh chữ của tiền triều đã diệt vong, khi gặp cơ duyên tình cờ mà trong chữ sẽ sinh ra sự bi phẫn, mà một vài nhân vật trong bức tranh cũng sẽ biến thành linh tú, một mình bi thương đứt ruột trong bức họa.
Nam tử quay đầu cười nói: "Hiệp khách, đâu quan trọng tiền nhiều hay ít.”
Lão nhân nói với vẻ cười nhạo: “Nói nhảm kiểu này chỉ có mấy đứa mới vào giang hồ hai ba năm chưa trải qua sóng gió mới nói vậy thôi. Ta trông tuổi tác ngươi cũng không nhỏ, coi như uổng công vào giang hồ rồi, còn không thì chắc là mới đi qua bờ ao bờ ruộng, thế cũng coi như là vào giang hồ thật rồi.”
Nam tử vẫn không tức giận mà chỉ vào bức họa treo trên tường, hỏi: “Bức họa mỹ nhân này bao nhiêu tiền?”
Lão nhân khoát khoát tay: “Người trẻ tuổi, đừng có tự làm khổ mình.”
Nam tử cười nói: “Nếu như ta mua được thì chưởng quỹ tính thế nào, đưa ta mấy thứ không đáng tiền lắm coi như là quà tặng, sao hả?”
Lão nhân đã trông coi cửa hàng tổ truyền hết năm này qua năm khác đúng là có hơi nhàm chán, máu cá cược cũng bùng nổ lên, chỉ chỉ vào một cái giá đa bảo ở gần cửa chính, nhíu mày nói: “Được thôi, nhìn thấy chưa, chỉ cần ngươi trả nổi số tiền thần tiên thì đồ vật trên kệ bên kia cho ngươi tùy ý chọn ba cái, đến lúc đó ta mà có nhíu mày chút nào thì ta theo họ ngươi!”
Nam tử cười gật đầu.
Lão chưởng quỹ lại do dự một chút, nói: “Lai lịch của bức họa mỹ nhân này không cần phải nói nhiều nữa ha, dù sao tiểu tử ngươi cũng nhìn ra được đây là hàng ngon. Ba đồng tiền Tiểu Thử, ngươi lấy ra được thì ngươi cứ mang đồ đi, còn không móc ra đủ thì xéo đi cho lẹ.”
Nam tử quay đầu nhìn bức họa treo trên tường, lại quay đầu nhìn về phía lão chưởng quỹ hỏi có phải là giá cứng rồi không thương lượng được nữa hay không, lão chưởng quỹ cười lạnh gật đầu, nam tử kia lại quay đầu nhìn về phía bức tranh mỹ nữ vài lần, lại liếc mắt nhìn cửa hàng chẳng còn ai, lại đưa mắt nhìn ra cửa chính, lúc này mới đi đến bên kia quầy hàng xoay tay một cái ném ba đồng tiền thần tiên lên bàn, đẩy về phía lão chưởng quỹ. Lão chưởng quỹ cũng liếc mắt về phía lối vào cửa hàng theo, ngay vào lúc nam tử nhấc tay lên, lão nhân đã nhanh chóng dùng bàn tay đè lại rồi kéo qua cạnh mình, ông nâng bàn tay lên, sau khi xác nhận đúng là ba đồng tiền Tiểu Thử đúng như giá món hàng thì chộp vào tay, nhét vào ống tay áo, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Lần này ta nhìn lầm rồi, tiểu tử này ngươi đúng là được quá nha, có chút bản lãnh đó, đủ làm cho đôi hỏa nhãn kim tinh của ta bị mờ đi.”
Nam tử bất đắc dĩ cười một tiếng: “Vậy giờ ta đi qua bên kia, chọn ba món ta ưng mắt nhé.”
Lão chưởng quỹ cười ha ha bước ra khỏi bàn chưởng quỹ: “Đi thôi, buôn bán mà, ta phải giữ chút chữ tín này chứ, ta giúp ngươi đặt bức tranh mỹ nữ này vào hộp nha, yên tâm, chỉ riêng hộp gấm thôi đã đáng giá hai đồng tiền Tuyết hoa, không làm hỏng bức chân dung quý báu kia đâu.”
Nam tử lướt mắt nhìn qua những món hàng trên giá đa bảo ở cửa vào, lão chưởng quỹ cẩn thận từng li từng lấy lấy bức chân dung xuống, trong lúc bỏ nó vào một cái hộp quý được cất kỹ thì khóe mắt vẫn luôn liếc qua dò xét nam tử kia.



Bạn cần đăng nhập để bình luận