Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1540 - Đời Người Chầm Chậm Bước (1)



Chương 1540 - Đời Người Chầm Chậm Bước (1)




Chu Liễm nói với vẻ dõng dạc: “Không đường đột, không đường đột, trên đời này chỉ có mãng phu không hiểu phong tình, mới làm chuyện đường đột với giai nhân, còn mỹ nhân, nói gì làm gì cũng không đường đột hết!”
Tiêu Loan không muốn đứng đây dây dưa thêm với người này nữa, chuyện tối nay nhất định phải chấm dứt thật rồi, không cần thiết phải đứng đây lãng phí thời gian thêm nữa.
Hơn nữa, họ thật sự xem nàng ta là hạng người không biết liêm sỉ à? Đường đường là chính thần của con sông lớn đứng thứ ba Hoàng Đình quốc, so với ngũ nhạc thần chỉ trong nước cũng không kém bao nhiêu, nếu như không phải Ngô Ý và Tử Dương phủ quá mạnh mẽ, hơn nữa bây giờ nàng ta lại không nắm được lợi thế, mà vương triều Đại Ly còn kề sát một bên, không thì xem thử đi, trong bất kỳ một buổi yến hội nào của Hoàng Đình quốc, nàng cũng đều sẽ nhận được đãi ngộ giống như Trần Bình An hôm nay vậy.
Thế nên Tiêu Loan khách khí vài câu xong liền cứ như vậy mà đi.
Trong Tử Dương phủ này, việc nào cũng không được hanh thông, hôm nay rời khỏi Tàng Bảo lâu này đồng nghĩa với việc phía sau vẫn còn những chuyện làm người ta đau đầu đang chờ nàng.
Chu Liễm cười tủm tỉm nói: “Phu nhân xin dừng bước.”
Trong lòng Tiêu Loan không ngừng dậy sóng, chỉ là vẻ ngoài vẫn mang nét ung dung hoa quý như cũ, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Lão tiên sinh, có chuyện gì sao? Nếu như không gấp thì ngày mai có thể đến tìm ta từ từ nói chuyện.”
Chu Liễm duỗi bàn tay ra rồi lắc lắc: “Lão tiên sinh cái gì chứ, so với những năm tháng mà Tiêu Loan phu nhân đã trải qua, ta chẳng qua chỉ là một tên thiếu niên nhìn trông có vẻ già dặn trên giang hồ mà thôi. Tiêu Loan phu nhân có thể gọi ta là tiểu Chu. Chính là Chu trong lục tấn chu nhan, chu mặc xán nhiên. (Lục tấn chu nhan: tóc mai đen thẫm mặt mày hồng hào. Chu mặc xán nhiên: hai màu mực đỏ và đen rõ ràng, ngụ ý tuổi trẻ đầy sức sống.) Chuyện này không gấp, chính là khi ở Tuyết Mang đường, ta không có dũng khí kính rượu phu nhân, vừa lúc bây giờ trời tối vắng người, cũng không có người ngoài cho nên ta cũng muốn được đi dạo đêm Tử Dương phủ giống như phu nhân vậy, không biết ý phu nhân thế nào?”
Tiêu Loan cảm thấy còn buồn nôn hơn cả chuyện uống liền bốn vò Lão Giao Thùy Tiên.
Nàng ta vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười đáp lại: “Đêm đã khuya, sáng mai ta còn phải khởi hành rời khỏi Tử Dương phủ trở về Bạch Hạc giang, ta thấy hơi mệt mỏi, muốn đi nghỉ ngơi sớm, mong ngươi thông cảm.”
Chu Liễm đã nhanh chân tiến lên: “Chắc chắn là phải thông cảm cho phu nhân rồi! Vậy để ta hộ tống phu nhân trở về chỗ ở nhé, phu nhân trở về một mình, ta thấy không yên tâm chút nào. Phu nhân quốc sắc thiên hương, tuy nói nàng có khí độ nghiêm nghị khiến cho người ta không dám lại gần của một tuyệt đại giai nhân, nhưng ta luôn cảm thấy cho dù là một tên tu sĩ tuần tra ban đêm trong phủ Tử Dương, chỉ cần hắn nhìn phu nhân thêm vài lần thì lòng ta cũng đau đớn không thôi. Không được không được, phu nhân đừng suy nghĩ gì cho ta cả, ta nhất định phải tiễn phu nhân về!”
Tiêu Loan cười trừ, dùng hết tất cả những gì mà nàng ta tu dưỡng được để nhẫn nhịn không nói ra miệng những lời ác độc.
Nàng ta quay thẳng người mà đi, không từ chối mà cũng không đồng ý vút một cái ra khỏi lầu, dáng người với đường cong lả lướt uyển chuyển trong phút chốc hóa thành một chiếc cầu vòng bay ra. Ngươi có bản lĩnh thì đuổi theo ta này.
Nhưng chẳng ngờ là Chu Liễm lại xuất hiện ngay bên người nàng trong phút chốc, cùng lướt gió bay chung với nàng ta!
Trong lòng Tiêu Loan chấn động, thiếu chút nữa là ngã xuống đất luôn rồi.
Viễn Du cảnh!
Tên háo sắc này lại là võ phu thuần túy đệ bát cảnh?
Người đứng đầu với hơn bốn mươi năm võ học của giang hồ Hoàng Đình quốc chẳng qua cũng chỉ là Kim Thân cảnh mà thôi.
Chu Liễm đi theo bên người Tiêu Loan: “Phu nhân, ta đã nhìn thấy trong một quyển tạp thư viết rằng giống loài giao long trên thế gian thuộc giang thủy thần linh, một khi đã động tình thì sẽ tạo ra một trận vũ lộ cam lâm rơi xuống nhân gian, không biết là thật hay giả?”
Tiêu Loan phu nhân xấu hổ và giận dữ không thôi, cực kỳ hận tên đứng sau sai khiến kia, lại càng hận không thể đánh bay lão già đang bám theo bên cạnh này vào Bạch Hạc giang, thăm dò hồn phách tên này thật cẩn thận rồi làm thành mấy cây bấc đèn treo trên đèn lồng, chiếu rọi cả thủy phủ!
Chu Liễm vấn cứ thản nhiên mà nói: “Có thể đi dạo đêm Tử Dương phủ với Tiêu Loan phu nhân đúng là một chuyện vui lớn trong đời, nói ra cũng không sợ phu nhân cười, cuộc đời tiểu Chu ta thích nhất là sáng tác du ký, ghi lại những chuyện lạ người hay ở khắp mọi nơi, vẫn luôn mong vào một ngày nào đó trong tương lai ta có thể xuất bản du kí. Ta cảm thấy chuyện may mắn nhất tối nay là được đi dạo đêm cùng Tiêu Loan phu nhân, nhất định ta sẽ miêu tả thật nổi bật trong du kí, đợi đến sau khi ra sách rồi, ta nhất định sẽ tự mình mang sách đến nhà tặng cho phu nhân một bản!”
Tiêu Loan tức đến mức nghiến răng, hơi thở ta nàng cũng bất ổn theo, làm cho lồng ngực có hơi chập chùng. Bộ trang phục tối nay nàng ta mặc quá bốc lửa rồi, vốn là do người kia ép nàng ta mặc vào.
Chu Liễm liếc mắt nhìn cảnh tượng tráng lệ đang gần trong gang tất kia, sau đó quay đầu nhìn về phía Thiết Khoán hà, cất cao giọng nói: “Phong quang rực rỡ.”
...
Chu Liễm đã sớm trở về nơi ở ở lầu hai.
Trong phòng trong Tàng Bảo lâu bên kia, Trần Bình An đã không còn buồn ngủ chút nào nữa, dứt khoát thắp chiếc đèn lên bắt đầu đọc thư tịch. Đọc một hồi, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Trong một bản tiểu thuyết du hiệp diễn nghĩa nào đó đã từng nói như thế nào nhỉ? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân? Vị giang thần nương nương này cũng quá... Không nói đạo nghĩa giang hồ rồi! Ở Tuyết Mang đường bên kia ta tốt bụng giúp ngươi một lần, có lý nào lại muốn hại ta như thế? Chỉ từng nghe qua giúp người không cần báo ơn, không để thù qua đêm, giải quyết ngay hôm đó luôn, ngươi thì hay rồi, báo ân ta vậy đó à? Mẹ nó, nếu không phải sợ Chu Liễm sẽ hiểu lầm.... Thưởng cho cô một cái tát còn xem là nhẹ đó.... Nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài chút tiếng gió thôi thì chẳng phải đủng quần ta sẽ dính đầy bùn, không phải phân cũng thành phân rồi hay sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận