Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 939: Ưng Bất Phi (4)

Chương 939: Ưng Bất Phi (4)Chương 939: Ưng Bất Phi (4)
Chương 939: Ưng Bắt Phi (4)
Đạo nhân trẻ tuổi tên là Hoàng Thượng, là một đệ tử sĩ tộc khoa cử vô vọng, luyện tập đạo pháp gần năm năm, vẽ bùa vẫn không thể đăng đường nhập thất, sư phụ truyền thụ đạo pháp lại thường xuyên không ở bên cạnh, Hoàng Thượng hầu như tiêu hết toàn bộ tích lũy, mới lấy ra ba thanh kếm đồng xu Thần Sách, Nguyên Quang, Chính Đức "Tam thông bảo" tiền triều, sư phụ từng nói ba loại tiền xu thông bảo này, cửu điệp triện, ân chứa dương khí tối chừng. (*) Loại chữ triện để khắc lên ân, thông dụng từ triều Tống trở đi, một chữ có nhiều nếp gấp đối xứng, không nhất thiết là chín nếp mà số nếp có thể nằm trong khoảng từ năm đến mười.
Về phần lá bùa do Hoàng Thượng vẽ, phẩm trật không ổn, cũng chỉ có thể dựa vào số lượng để bù đắp.
Đề cho hắn một đạo sĩ gà mờ như vậy đối phó hung thần ác quỷ Phi Ưng bảo, thật sự là quá khó chơi, chỉ là tương giao tâm đầu ý hợp với Đào Tà Dương, nghĩa khí hăng hái, thấy Đào Tà Dương quyết tâm muốn tới nơi này vì dân trừ hại, không thể trơ mắt nhìn huynh đệ chết non ở đây.
Hai người xưng huynh gọi đệ, không phải là loại giang hồ hào khách cụng ly đổi chén ở trên bàn rượu, mà là đổi mệnh.
Trước khi tòa nhà này bị hoang phé, chủ nhân ban đầu hẳn là gia cảnh giàu có, cửa rất cao, đại môn cũng là loại gỗ bách tốt nhất, còn trang trí vòng cửa mặt thú, cổ xưa thâm trầm.
Đạo sĩ Hoàng Thượng lấy từ trong tay áo ra một tắm phù lục giấy vàng, trước đó mưa to triền miên, lúc này đạo nhân nhìn đại môn cùng tường cao ướt sũng, cười khổ nói: "Thiên thời địa lợi cũng không đứng về phía chúng ta." Đao khách Đào Tà Dương ừ một tiếng, nhìn chằm chằm đại môn kia, một tay đè lên chuôi đao, đột nhiên xoay người, một tay còn lại hung hăng vỗ một cái lên bả vai đạo sĩ,"Ta đi trước một bước, nếu như tình thế ác liệt, không thể cứu ta, huynh không cần quan tâm ta, sau này giúp ta tìm âm trạch phong thuỷ tốt một chút là được!"
Hoàng Thượng đang muốn nói chuyện.
Đào Tà Dương đã nhếch miệng tươi cười sáng lạn,"Cũng không phải là khách khí nói! Nếu như hai người đều chết tại đây, xuống dưới đó lại phải giành nhau uống rượu sao? Ï"
Đào Tà Dương thu tay lại, dồn khí đan điền, một đao bổ về phía đại môn, "Mở ra cho ta!"
Đao thế hung mãnh, thực sự bổ toang đại môn, Đào Tà Dương cất bước đi vào bên trong, dứt khoát kiên quyết.
Đột nhiên bước chân trở nên nặng nề, như lún sâu trong vũng bùn, Đào Tà Dương không hề sợ hãi, khẽ quát một tiếng, khua đao về phía trước, một đao chém vào nơi hư không trên cao, ánh đao dày đặc, hơi phát quang, hiển nhiên là từng đi ngang qua con đường võ đao. Đào Tà Dương lấy đao mở đường, đi thẳng về phía trước.
Hai tắm "Quân tử bội phù" giấu ở trong ngực và bên hông hắn nháy mắt biến thành màu đen, giống như nhiễm đầy mực nước vậy, linh khí vốn không nhiều lắm, trôi đi sạch sẽ.
Hoàng Thượng đang muốn bước nhanh đuổi tới, chỉ cảm thấy từng trận âm phong từ bên trong cửa đập ra, đành phải tìm hai nơi hơi khô ráo ở trên vách tường đại môn, dán hai tắm trần trạch phù lục, lúc này mới dễ chịu hơn một chút, không đến mức hô hấp ngưng trệ, sau đó hai tay mỗi tay kẹp một tắm phù lục, lần lượt là "Quang Hoa Chân quân Trì Kiếm phù" cùng "Hoàng Thần Việt Chương chi ấn phù", đều là bùa hộ mệnh nổi tiếng lưu lại từ thượng cổ, được truyền bá rộng rãi.
Chỉ là Hoàng Thượng đương đầu với âm phong mới bước ba bước về phía trước, đã phát hện Trì Kiếm phù và Án chương phù đã biến thành màu đen hơn phân nửa, giống như hai tắm phù lục mới được lôi từ trong nghiên mực ra, đạo nhân trẻ tuổi trong lòng hoảng hốt, không nhịn được hô lớn: "Sát khí dày đặc như nước, quỷ mị nơi đây cũng không phải oan hồn năm xưa chết trong ngõ nhỏ! Chắc chắn là lệ quỷ đã lang thang trên trăm năm! Tà Dương, mau chóng rời khỏi tòa nhà..."
Chỉ là cửa phòng chính ốc xa xa tự động mở ra, Đào Tà Dương khua đao mà vào, cửa phòng đóng lại rằm một cái.
Hoàng Thượng vẻ mặt bi thống, kiệt lực rót linh khí mong manh vào hai tắm phù lục bị nạn trong tay, phẫn nộ quát: "Diệt trừ tai ương!"
Trì kiếm phù không chút động tính, bị hung sát khí ngưng tụ mà thành mực nước sũng nước, hai ngón tay kẹp phù như bị nóng, Hoàng Thượng vội vàng đánh rơi phù lục. Cũng may tấm Án chương phù kia linh quang nhấp nháy, chợt sáng lên, chiếu rọi ra bốn phía dị tượng.
Phù lục đột nhiên điểm hỏa, cháy lên hừng hực, giấy vàng bị đốt sạch nhanh chóng, tản mát ra khói nhẹ gay mũi.
Ở chung quanh Hoàng Thượng, tiếng vui cười âm u liên tiếp vang lên, nhưng không nhìn thấy bóng người nào.
Vũng cổ giống như bị cái lưỡi dài lạnh lẽo liếm tới, khiến cho đạo nhân trẻ tuổi nổi da gà cả người.
Hoàng Thượng đã đốt cháy xong Ấn chương phù, đang muốn lại từ trong tay áo lấy ra một tắm phù lục áp đáy hòm.
Mu bàn tay tay trái thò vào trong tay áo, giống như bị người ta dùng kim đâm một cái, Hoàng Thượng rùng mình, đỉnh đầu vô duyên vô cớ lại đỗ mưa rào, Hoàng Thượng nhìn quanh bốn phía, mưa nhỏ kéo dài, đạo nhân trẻ tuổi kinh ngạc giơ tay lên lau mặt, đưa tay xuống nhìn một cái, đúng là máu tươi giàn dụa.
Ngay sau đó, Hoàng Thượng ngắng đầu lên theo bản năng.
Một khuôn mặt tái nhợt không có con mắt gần trong gang tác, hầu như muốn dán lên trên chóp mũi hoàng thương. Hoàng Ihượng ngây ra như phỗng.
Trong khoảnh khắc đó, bả vai bị người ta đè mạnh lên, sau đó túm lấy Hoàng Thượng cả người bay ngược ra khỏi tòa nhà, ngã vào hạng lộng lầy lội bên ngoài kia, đầu hoa mắt váng.
Chỉ nhìn thấy một bóng lưng cao gầy quen thuộc, chính là lão quản sự Hà Nhai Phi Ưng bảo, sư phụ của Đào Tà Dương.
Lão nhân hai tay cầm bùa, lá bùa hẳn là không phải phù lục chất liệu giấy vàng bình thường, ánh sáng rực rỡ, trong suốt lóng lánh. tuy ở bên trong âm phong sát vũ vẫn sáng rọi phiêu đãng, như cơn gió lớn thổi qua giữa hai ngọn nến, nhưng mà linh quang phù lục thủy chung đu đưa chứ không tiêu tan.
Lão quản sự chân đi cương bộ, lầm bẩm trong miệng.
Hoàng Thượng vừa mới nhẹ nhàng thở ra, cổ đã bị hai tay trắng xóa có móng tay thật dài bóp cứng ngắc, lập tức bị lôi về phía sau, đạo sĩ trẻ tuổi hai tay vỗ lung tung mặt đất lầy lội mặt, không hề có tác dụng, phần ót cùng phía sau lưng bị nên đùng đùng vào vách tường hạng lộng, giếng là có người thâm thấu ở bên trong vách tường, cũng hy vọng Hoàng Thượng kẻ còn sống sờ sờ này cùng tiến vào trong đó.
Hoàng Thượng trợn trắng mắt, ngắt đi.
Đợi cho đạo nhân trẻ tuôi tỉnh táo lại, đã trở lại gian phòng khách ở nơi lầu chính Phi Ưng bảo, cách vách chính là chỗ ở của Đào Tà Dương.
Hoàng Thượng vặn người liêu xiêu rời khỏi giường, vừa hay nhìn thấy Hà lão tiên sinh sắc mặt ngưng trọng đi ra khỏi phòng.
Hà Nhai thở dài một tiếng,"Tà Dương thân thể cũng không trọng thương, chỉ là..." Lão nhân không nói tiếp nữa.
Hà Nhai vốn định nói một hai câu Hoàng Thượng, không nên lỗ mãng thất thố, cùng Đào Tà Dương tự tiện xông vào hạng lộng kia như thé.
Chỉ là nhìn thấy đạo sĩ trẻ tuổi hốt hoảng thát thần, nhất là ở cổ còn có một về cào đen như mực đặc, qua một đêm vẫn chưa mờ đi, lão nhân trong lòng cảm thấy không đành lòng, thở dài một tiếng, bước nhanh rời khỏi, muốn đi nấu một thang thuốc, giúp đồ đệ bồi bản cố nguyên.
Hoàng Thượng vài lần muốn đây cửa mà vào, đều thu tay lại, thát hồn lac phách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận