Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1191: Qua Cầu Lên Núi (2)

Chương 1191: Qua Cầu Lên Núi (2)Chương 1191: Qua Cầu Lên Núi (2)
Chương 1191: Qua Câu Lân Núi (2)
Vào miếu hoang, Ngụy Tiện khó có được một lần chủ động mở miệng: "Có cần quay về thành Thận Cảnh, đánh chó rớt nước? Hiện nay Đại Tuyền Lưu thị đã nát vụn tâm can, không gây ra được sóng gió. Nói không chừng tên quân tử thư viện kia còn phải dốc túi che đậy, chủ động cầu hòa, khẩn cầu chúng ta đừng để lộ phong thanh.”
Trần Bình An suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu nói: "Nhanh tới bến Thiên Khuyết phong, tới đó ta lấy phi kiếm truyền tin, báo cho thư viện Đại Phục và Thái Bình sơn chuyện tối nay. Còn lại thế nào chúng ta không cần quản. Hành vi tự tung tự tác của Vương Kỳ, đặc biệt là cấu kết Yêu tộc, tất phải để Chung Khôi và thư viện biết được. Hiện nay đến cả Thái Bình Sơn đều không thái bình, Đòng Diệp châu thực sự quá loạn, chúng ta sơm sớm lên thuyền quay về Lão Long thành Bảo Bình châu."
Gác đêm hôm nay giao cho Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên.
Chu Liễm thụ thương nặng nhất tới khe nước nơi xa tắm rửa, thay một quần áo sạch sẽ, ngồi xếp bằng bên đống lửa, an nhiên ngủ say, khiến Bùi Tiền bội phục không thôi.
Ngụy Tiện bỏ xuống Cam Lộ Giáp tuy không cần gác đêm, lại đi ra ngoài miếu hoang, ngồi xốm xuống nơi chiến trường Vũ phong tử Chu Liễm chém giết cùng tu sĩ tùy quân, nhìn vết chân lăng loạn nơi đó, suy nghĩ xuất thần.
Bên kia chân tường, Trần Bình An tọa vong mà ngủ, thần sắc như thường.
Bùi Tiễn làm thế nào cũng không ngủ được, lại biết tâm tình Trần Bình An có vẻ không tốt lắm, chẳng lẽ là vì phải bù tiền? Vì không còn hai tắm phù lục của thư sinh nghèo Chung Khôi? Nó rất muốn xách Hành Sơn trượng ởi đánh người hoa sen tí hon, đều do nó là thứ hao tiền bù tiền. Chỉ riêng nó có trướng bồng bằng da trâu, mơ mơ hồ hồ rồi ngủ say lúc nào không biết.
Trời sáng, Ngụy Tiện ngồi trên bậc cửa, ngoài cửa miếu, có lão ông áo trắng cười nguyên một canh giờ, tay cầm quải trượng gỗ cổ thụ, ở nơi xa hơn là một đám sơn tinh quỷ mị đạo hạnh nông cạn, vác theo hai chiếc túi lớn, còn có kẻ nâng lên bình sứ, nhìn rất buồn Cười. Irời chưa sáng lão ông đã đến chờ trên bãi đất trống ngoài cửa, không lên tiếng mà cứ thế lôi kéo một đám lâu la đứng ở đó làm môn thần, Ngụy Tiện không khỏi bội phục lão già này, có thể đứng nhìn miếu hoang cười lâu như vậy.
Trần Bình An mở mắt ra, đứng dậy tiến ra bậc cửa, nhìn thấy thổ địa gia chờ đợi đã lâu, bước nhanh ởi tới, cho lão ông một đồng tiền Tiểu Thử làm thù lao.
Lão ông chưởng quản trăm dặm sơn thủy nơi này sợ đến như thể nhìn thấy cơm chém đầu, ăn xong một chén sẽ phải lên pháp trường, chết sống không dám thu lấy.
Trần Bình An đành chiu thôi. lần nữa ôm quyền cảm tạ thổ địa gia, lão ông áo trắng cười khai hoa, cáo từ, đi ra ngoài hai ba dặm đường mới lau đi mồ hôi trên trán.
Một con sơn tinh thân người đầu chuột vội nịnh hót nói: "Thổ địa gia, không ngờ lão nhân gia ngươi có mặt mũi lớn đến vậy, có thê khiến vị tiên sư kia khách khí như thế. Sự tích anh hùng này nếu như truyền ra, ngày sau phương viên ngàn dặm quanh đây có ai còn dám lớn giọng nói chuyện với thổ địa gia?"
Lão ông áo trắng ho khan một tiếng, chậm rãi mà đi, cảm thấy quải trượng gỗ trong tay bỗng chốc nhẹ mấy phần, làm bộ làm tch nói: "Lấy đức thu phục người, lấy đức thu phục người."
Trần Bình An nhìn một đám lễ vật lớn nhỏ chất đống trước cửa, than thở một tiếng, chiếc Chỉ Xích vật Trịnh Đại Phong thành Lão Long tặng cuối cùng đã có thể phát huy tác dụng.
Phi kiếm Mười Lăm cũng là Phương Tắc vật, tuy trước nay dùng rất thuận tay, nhưng đến cùng vẫn không đủ lớn. Còn Chỉ Xích vật mà đến địa tiên cũng phải thèm nhỏ dãi thật ra là thứ cực quý hiếm, trước đây bởi vì Trần Bình An lưu luyến vật cũ mới luôn giấu đi. Phương Tắc vật và Chỉ Xích vật được tu sĩ trên núi xưng là "động thiên nhỏ nhất", có thể gặp không thể cầu, Thôi Đông Sơn làm tới đại tu sĩ đỉnh phong cảnh mười hai nhưng tùy thân mang theo chẳng qua mới chỉ có một món Chỉ Xích vật.
Phi kiếm Mười Lăm là tồn tại cực kỳ đặc thù.
Phương Tác vật và Chỉ Xích vật tàm thường đều có một chiếc chìa khóa mở ra "Động thiên", chính là mạch lạc của bản thân vật kiện cất chứa, sau khi bị người luyện hóa thì rất khó phá giải, trừ phi lấy đại thần thông cường lực phá hủy, một khi sử dụng hạ sách này, những vật bên trong ít nhất sẽ bị tiêu hủy hơn nửa, nói không chừng "Động phủ" cũng có khả năng nứt vụn theo. Trịnh Đại Phong tất nhiên không thể chỉ cho Chỉ Xích vật mà không cho chìa khóa, thậm chí còn nói rõ cách phá giải giá ngự và luyện hóa lần nữa.
Chuyến đi tới Thiên Khuyết phong lần này, không còn sóng gió nào nữa.
Vì Trần Bình An, nền tảng của vương triều Đại Tuyền đã bị tổn thương không nhẹ.
Thủ Cung Hòe hoạn quan Lý Lễ, Thân quốc công phủ, đại hoàng tử Lưu Tông, Thảo Mộc am Từ Đồng, tướng chủng Hứa thi. quân tử Vương Kỳ toa trấn thành Thận Cảnh nhiều năm.
Một đường đi về phương bắc, Trần Bình An vác theo rương trúc, Bùi Tiền tay cầm Hành Sơn trượng, bao đeo ngang hông, trên trán dán một tắm Bảo tháp trấn yêu phù nhìn mãi không chán.
Lô Bạch Tượng eo đeo Đình Tuyết, lòng bàn tay nắm chặt máy quân cờ, vang lách cách.
Tùy Hữu Biên vác theo Si Tâm nay phẩm trật tăng mạnh, số lần ánh mắt hoảng hốt hơi nhiều, so với vị nữ tử kiếm tiên kiếm tâm thuần túy đi ra từ họa quyển trước đây rõ ràng đã có thêm máy phần nhân vị. Chu Liễm thích vừa đi vừa đọc sách, Bùi Tiền thấy thắc mắc, lão già này đi đường không nhìn mặt đất, sao không bị té nhỉ?
Ngụy Tiện rảnh rỗi không có gì làm, lúc đi đường không ngờ dùng tới lục tâu bộ thung Trần Bình An dạy cho, đối với điều này Trần Bình An không có ý kiến gì.
Thiên Khuyết phong là ngọn núi cao nhát ở Thanh Cảnh sơn phía bắc Đại Tuyền, Thanh Cảnh sơn quân phong kéo dài, cây rừng xanh um tươi tốt, hơn xa nơi khác.
Thiên Khuyết phong có thang đơn ba ngàn bậc. từ chân núi thẳng đến đỉnh núi, đỉnh núi có một tòa Thanh Hỗ cung, chỉ là người tu hành nơi đây cách tuyệt với bên ngoài, tuyệt không đặt chân thị tỉnh, đối với quan to hiển quý leo núi bái tiên nhất luật chối từ ngoài cửa, cộng thêm Thanh Cảnh sơn nhiều dã thú qua lại, lại không có con đường thẳng đến Thiên Khuyết phong, khiến cho sự tồn tại của Thanh Hỗ cung luôn được che trong mây mù, tiều phu sơn dã cũng không dám tự tiện kề cận Thiên Khuyết phong, người già đều nói dễ gặp quỷ đánh tường, là bởi thần tiên trên núi không muốn lây dính tục khí.
Một hàng người hành tâu trên đường nhỏ Thanh Cảnh sơn.
Thảo Mộc Am tuy trên danh nghĩa là môn phái tu hành đệ nhát Đại Tuyền, nhưng bắt cứ nơi tu hành nào mà sỡ hữu một bến cảng có thể xoải qua các châu thì đều không thể khinh thường.
Dù cho Thiên Khuyết phong chắc chắn không bằng Đảo Huyền sơn và Lão Long thành, nhưng Thảo Mộc am cũng tuyệt đối không thể sánh bằng.
Trần Bình An liền nhắc nhở đám người Ngụy Tiện máy câu.
Bốn người trong họa quyển đều là hạng tài trí trác tuyệt, tự nhiên hiểu được nặng nhẹ. Trong quyển Cửu Châu Thần Tiên thư mua sắm ở Đảo Huyền Sơn chuyên môn đề cập đến đài trang điểm nữ tiên tại Thiên Khuyết phong, tuy chỉ lác đác máy câu, lại cũng cực kỳ sinh động, khiến người hiếu kỳ không thôi.
Bùi Tiền đi đường mệt mỏi gần chết, đột nhiên ngắng đầu kinh ngạc nói: "Mau nhìn kìa mau nhìn kia, trên trời có thuyền!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận