Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1538 - Đêm Mưa Giang Hồ (4)



Chương 1538 - Đêm Mưa Giang Hồ (4)




Tôn Đăng Tiên có hơi bất đắc dĩ, đối với vị Giang thần nương nương này, hắn cảm thấy kính trọng nhưng không có ái mộ, thế nhưng anh hùng hảo hán trên đời này có mấy ai có thể duy trì được ý chí khi nhìn thấy cảnh mỹ nhân chau mày, vẻ đẹp như làn nước chảy mùa thu?
Tôn Đăng Tiên đành phải gật đầu đứng dậy nâng chén, muốn đi bên kia kính Trần Bình An một chén rượu.
Tôn Đăng Tiên như vậy là đang kìm nén tính khí của mình lại. Nếu như còn chưa biết Trần Bình An là quý nhân hàng đầu, thượng khách mà đến cả Ngô Ý lão tổ cũng muốn lấy lòng mà chỉ là một vị du hiệp trẻ tuổi tam tứ cảnh, mọi người đã từng gặp gỡ trên giang hồ, nay lại trùng phùng tại giang hồ thì đừng nói Trần Bình An không đến đây mời rượu, Tôn Đăng Tiên hắn cũng sẽ chủ động đến mời hắn uống rượu, trò chuyện vài câu. Nhưng hôm nay ngược lại Tôn Đăng Tiên cảm thấy cả người mình không được tự nhiên, chẳng có chút hào khí nào.
Tôn Đăng Tiên sửng sốt.
Chỉ thấy chàng trai trẻ tuổi mặc áo trắng, bên người còn dẫn theo một nha đầu đen thui đang nhảy nhảy nhót nhót.
Trần Bình An đi đến trước người Tôn Đăng Tiên: “Tôn đại hiệp, kính ngươi một chén.”
Tuy nói lúc trước Tôn Đăng Tiên có hơi nhăn nhó nhưng Trần Bình An người ta cũng đã đến nơi rồi, Tôn Đăng Tiên có hơi vui mừng, cũng cảm thấy mình có thêm chút mặt mũi. Hiếm khi mới có được chút thoải mái trong chuyến đi Tử Dương phủ đầy uất ức này, Tôn Đăng Tiên cười cười đứng đối mặt với Trần Bình An. Sau khi chạm cốc, hắn ta uống xong rượu phần mình. Lúc chạm cốc, Trần Bình An đã hơi hạ thấp chén rượu của bản thân, Tôn Đăng Tiên đã sớm ngộ ra chuyện này không thỏa đáng cho nên cũng hơi hạ thấp theo, nhưng không ngờ Trần Bình An lại hạ thấp tiếp, lúc này Tôn Đăng Tiên mới chịu thôi.
Sau khi Tôn Đăng Tiên uống xong chén rượu, đêm nay vốn hắn định sẽ tự mình uống rượu tự mình sầu nên cũng có hơi say, có vài lời vừa chạy đến bên miệng đã bật thốt ra: “Trần Bình An, từ lúc này mà ngươi lại đi học mấy thứ quy tắc trên bàn rượu vậy, tục khí ghê! Hơn nữa, ta cũng không gánh nổi cấp bậc lễ nghĩa như vậy.”
Lúc này Tiêu Loan phu nhân đã đứng dậy, hai lão giả là bằng hữu của Thủy thần phủ thấy Tôn Đăng Tiên không câu nệ tiểu tiết như thế thì đều có hơi yên lặng.
Ánh mắt Trần Bình An sáng lên: “Tôn đại hiệp, xứng đáng!”
Tôn Đăng Tiên vui mừng: “Không phải chỉ là bắt được con hồ ly tinh thôi sao, có đáng để ngươi nhớ mãi không quên như vậy không?”
Trần Bình An chưa hề nói ra những suy nghĩ về giang hồ trong lòng mình, chỉ lân la đến gần cái bàn, cầm vò rượu trên bàn lên rót cho mình một chén rượu rồi cũng rót cho Tôn Đăng Tiên đầy một chén rượu, cười nói: “Đường trên đời thì hẹp nhưng chén rượu thì rộng, Tôn đại hiệp, uống thêm chén nữa nào!”
Hai người vẫn một hơi uống cạn sạch rượu thuần trong chén như cũ, Tôn Đăng Tiên thoải mái cười nói: “Khá lắm, bản lĩnh chuốc rượu cũng không nhỏ ha.”
Trần Bình An cười tủm tỉm. Lúc nãy hắn đã uống một hơi hết một vò rượu Lão giao Thùy Tiên cực mạnh, thế cũng đủ làm cho mặt hắn đỏ bừng rồi.
Trước khi cáo biệt Tôn Đăng Tiên, hắn cũng không nói nhiều những lời hàn huyên khách sáo.
Cũng chẳng hề nói chuyện bông đùa với vị Thủy thần nương nương Bạch Hạc giang kia một chữ nào.
Trước khi đi, Trần Bình An nhìn về phía cửa chính bên kia.
Vị quản sự chỉ có thể canh giữ ở ngoài cửa kia vẫn luôn trông ngóng nhìn về phía Trần Bình An và Tiêu Loan phu nhân bên này. Cuối cùng, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Trần Bình An, hắn mới nhanh chóng cúi người.
Trần Bình An cười cười, tay cầm cái chén trống không trở về chỗ cũ.
Vị quản sự đã sợ hãi hồi lâu kia sau khi nhìn thấy hành động này thì kích động đến thiếu chút nữa là nước mắt rơi đầy mặt.
Tiêu Loan phu nhân ngồi tại chỗ, cúi đầu nhè nhẹ lau sạch vết rượu trên vạt áo, nàng khẽ phu ra một ngụm khí đầy mùi rượu.
Điều đáng sợ hơn so với chuyện bị uống rượu phạt này chính là ngươi muốn tự phạt bản thân trăm ngàn cân rượu nhưng đối phương lại hai ba lần không cho ngươi nâng chén.
Tỳ nữ trẻ tuổi nhìn về phía bóng lưng đã đi xa kia, sau khi suy nghĩ một hồi thì trong lòng lại sinh ra chút cảm kích.
Bùi Tiền ngẩng đầu lên, hỏi với vẻ tò mò: “Ông già kia đúng là mắt chó coi thường người khác, thế mà sư phụ không tức giận à?”
Trần Bình An cười nói: “Thế này có gì mà đáng tức giận.”
Bùi Tiền nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ đang nghĩ đến cái tốt của đám người Tôn đại hiệp sao?”
Trần Bình An vỗ vỗ đầu nó: “Ngươi thông minh lắm.”
Không còn mấy bước chân nữa là đã đến chỗ ngồi, Bùi Tiền nhanh nhảu bắt lấy bàn tay dịu dàng của Trần Bình An. Trần Bình An hỏi nó: “Sao vậy?”
Bùi Tiền cười hì hì nói: “Muốn dính chút tiên khí và khí khái giang hồ của sư phụ tốt bụng.”
Trần Bình An cười nói: “Đúng đó, có thể đi theo ăn nhờ ở đậu cả đường đi, làm sao tìm được sư phụ nào như thế nữa.”
Bùi Tiền cẩn thận hỏi một câu: “Sư phụ, ta có thể uống một chút rượu Lão giao Thùy Tiên không, ta thèm sắp chết rồi đây.”
Trần Bình An hỏi: “Ngươi nghĩ sao?”
Bùi Tiền gật đầu nói: “Ta cả thấy có thể uống một chén nhỏ, ta cũng muốn đường trên đời thì hẹp nhưng chén rượu thì rộng.”
Trần Bình An nắm lỗ tai nó, nhét nó vào cái ghế thêu nhỏ duy nhất chỗ án kỹ: “Uống rượu trái cây của ngươi đi.”
Trần Bình An đang muốn ngồi xuống thì Ngô Ý đã bước xuống khỏi chủ vị, đi đến phía trước nàng khoát khoát tay ra hiệu, trong phút chốc, Tuyết Mang đường đang an tĩnh lại bắt đầu tiếp tục uống rượu, đợi đến sau khi tiệc rượu lại quay về sự náo nhiệt xong.
Ngô Ý hỏi bằng cả tấm lòng của mình: “Trần công tử, có phải ngươi đã chém chết không ít chủng loại thuộc giống loài giao long hay không?”
Trần Bình An lắc đầu.
Chiến dịch Giao Long câu lúc đó, hắn không phải là người tự tay giết con giao long già kia.
Đột nhiên nhớ đến con lươn yêu ở biên cảnh Đồng Diệp châu của vương triều Đại Tuyền là do Trần Bình An chém giết từ đầu đến cuối, Trần Bình An cau mày hỏi: “Nguyên quân đã nhìn ra điều gì rồi sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận