Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1491 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (1)



Chương 1491 - Điều Đắc ý Nhất Nhân Gian (1)




Hoàng đế Cao thị Đại Tùy tham dự Thiên tẩu yến, sứ thần Đại Ly là Lễ bộ Thị Lang năm đó đến quận Long Tuyền, nếu Trần Bình An nhìn thấy, chắc chắn liếc mắt một cái sẽ nhận ra được.
Trong thịnh yến khắp nơi là tóc trắng xoá, ngồi ở hai bên trái phải Thị Lang Đại Ly là Tống Tập Tân và Hứa Nhược, đều dùng tên giả, Trĩ Khuê không lộ diện.
Hứa Nhược vẫn ăn mặc kiểu hiệp khách như trước, kiếm buộc sau lưng.
Chắc trừ thiếu niên Tú Hổ ra thì không người nào biết được Hứa Nhược đã làm được một chuyện lớn.
Phạm tiên sinh ở đối diện thay mặt gia tộc Tống thị nước Đại Ly ngỏ lời hứa hẹn với một trong những nhất mạch Thương gia, nếu có thể nửa đường sát nhập vào bữa thịnh yến Thao Thiết đủ để thổi quét bản đồ một châu này, mặc kệ phát triển thế nào, trong vòng ba mươi năm gia tộc Tống thị nước Đại Ly sẽ không can thiệp.
(Thao Thiết là một con ác thú trong thần thoại ăn không biết no, thịnh yến Thao Thiết ý chỉ bữa tiệc của bọn yêu quái)
Hứa Nhược uống rượu, trong lòng không suy nghĩ về những đại thế đại sự này, mà đang cân nhắc làm cách nào để bồi dưỡng Đổng Thủy Tỉnh mỗi ngày mua mì hoành thánh kia trở thành Xa đao nhân thực sự.
Tống Tập Tân nhìn Hoàng đế Cao thị Đại Tùy, lại nhìn quanh bốn phía, chỉ cảm thấy trên dưới Đại Tùy lộ vẻ nặng nề u ám.
Trĩ Khuê, hoặc là nói Vương Chu, một mình ở lại dịch quán vắng vẻ.
Một vị đạo sĩ trung niên cao gầy thi triển thủ thuật che mắt, tướng mạo thay đổi không giống với ban đầu, dẫn theo hai gã tu sĩ Chân Võ sơn, lặng yên không một tiếng động đi vào trong dịch quán, tìm được Trĩ Khuê đang dựa vào lan can dưới mái hiên, nghe tiếng chuông gió kêu vang.
Người đạo sĩ trung niên thu hồi thuật pháp, lộ ra hình dáng, tiên khí lượn lờ, đầu đội nón đuôi cá, chỉ là đứng ở trong viện cũng thể hiện ra một loại cảm giác hòa hợp với đại đạo thiên địa, bản thân như một tòa núi lớn sừng sững giữa đất trời.
Trĩ Khuê liếc mắt nhìn vị Đạo quân Thần Cáo tông này một cái, Kỳ Chân, chủ của Đạo thống Bảo Bình châu, về phần tu sĩ đeo kiếm Chân Võ sơn thì không nhìn lấy một cái, mà nàng lại chú ý thanh niên có con mèo đen đứng trên vai nhiều hơn, không khác kẻ ngốc ở ngõ Hạnh Hoa trong trí nhớ bao nhiêu, có vẻ thanh tú, sắc mặt hắn hơi trắng, nhìn cô nở nụ cười tràn ngập ấm áp, cùng với dục vọng chiếm đoạt cháy bỏng ẩn giấu sâu trong ánh mắt.
Trĩ Khuê không thích người kia cho lắm, cũng không phải là có thành kiến gì với hắn, mà cô thực sự rất ghét bà nội của Mã Khổ Huyền, giống như là tất cả tật xấu của phụ nữ chợ búa trên đời này đều đã bị bà già kia chiếm hết, mỗi lần đi tới giếng Thiết Tỏa múc nước, chỉ cần gặp bà già kia, nhất định sẽ phải nghe vài câu châm chọc, nếu lúc trước Trĩ Khuê không bị quy củ của Ly Châu động thiên kiềm chế, cô sẽ có một trăm loại biện pháp làm bà già lưỡi dài này sống không bằng chết, về sau Dương lão đầu lên cơn khùng, lại tặng cho bà lão kia một cơ duyên, biến thành hà bà sông Long Tu nơi trấn nhỏ, Trĩ Khuê đành phải tiếp tục chờ đợi thời cơ, một ngày nào đó, cô sẽ làm cho bà lão vốn tên là Mã Lan Hoa kia nếm thử hương vị địa ngục giữa trần gian.
Về phần lúc đó Mã Khổ Huyền sẽ như thế nào, nàng sẽ để ý sao? Hoàn toàn không cần.
Kỳ Chân mỉm cười nói: "Trĩ Khuê cô nương, chuyện Lục chưởng giáo dặn dò bần đạo đã làm xong rồi. Hôm nay Thần Cáo tông vừa có được một tòa phúc địa mới tan vỡ, bần đạo hoan nghênh Trĩ Khuê cô nương tiến vào trong đó tìm kiếm cơ duyên, bần đạo đồng ý hộ tống lên đường."
Nếu xét kỹ nguồn gốc, Kỳ Chân tuy thuộc hệ của Lão Nhị, nhưng Lục Trầm vốn là một trong tam đại chưởng giáo, hôm nay lại phụ trách tọa trấn Bạch Ngọc Kinh, Kỳ Chân được làm việc cho Lục Trầm tất nhiên vui sướng vạn phần, nếu có thể được Lục chưởng giáo ưu ái, Kỳ Chân tin tưởng trong tương lai mình đột phá Phi Thăng cảnh cũng không phải là hy vọng xa vời. Khi Kỳ Chân còn trẻ đã từng nghe được một câu tiên tri "Tiên nhân cũng phải ngắm quả mơ giải khát" của một vị thế ngoại cao nhân, mười hai cảnh giới đầu tất nhiên là lời khen vận mệnh tốt đẹp, đợi đến khi Kỳ Chân trở thành Thiên Quân thì gần như là đã tới điểm cuối, nó lại biến thành lời xúi quẩy, hắn chỉ có thể chậm rãi chờ chết. Mà nhìn khắp thiên hạ, chưởng giáo Lục Trầm vừa vặn là một trong vài người thích thay đổi số mệnh cho người mình ưa thích, tương truyền rằng thường ngày Lục chưởng giáo thích làm tứ đại nhàn sự nhất, trong đó có tạo hình gỗ mục.
Trong mắt Mã Khổ Huyền chỉ có Trĩ Khuê, nhìn cô gái mình thích đã lâu, mỉm cười nói: "Không cần làm phiền Thiên Quân, để ta làm là được."
Trĩ Khuê không thèm quan tâm đến lời nói của một Thiên Quân đạo gia, thậm chí không thèm thay đổi lại tư thế cho ngay ngắn, vẫn lười biếng nghiêng đầu như trước, nhìn về phía Mã Khổ Huyền, "Ngươi chính là một phúc duyên mà Lục Trầm nhận lời tặng cho ta? Có phải về sau ngươi sẽ luôn nghe lệnh ta không?"
Năm đó Lục Trầm bày gian hàng xem bói, sau khi gặp Hoàng đế Đại Ly và Tống Tập Tân liền một mình đi tới ngõ Nê Bình để tìm cô, nói là dựa vào chút tính toán nhỏ, hắn đã khiến Tống Chính Thuần nói ra câu “Tha cho một lần” mà Lục Trầm đang muốn nghe, bởi vậy có thể danh chính ngôn thuận, thuận thế thu Mã Khổ Huyền vào trong túi, Lục Trầm định tặng Mã Khổ Huyền cho Trĩ Khuê.
Trĩ Khuê không tò mò chân tướng chuyện này, thậm chí không thèm quan tâm, bởi vì không cảm thấy một tên Mã Khổ Huyền có thể gây ra sóng gió gì, sau đó thanh danh của Mã Khổ Huyền ở Chân Võ sơn trở nên nổi tiếng, hai lần trước sau thế như chẻ tre, một đường liên tiếp đột phá cảnh giới, nàng mới cảm thấy có khả năng Mã Khổ Huyền tuy không phải một trong năm người kia, nhưng nói không chừng chuyện này ẩn giấu huyền cơ khác, Trĩ Khuê lười nghĩ nhiều, trong tay mình có thêm một cây đao, dù sao cũng không phải chuyện xấu, hôm nay ngoài trừ Phù gia thành Lão Long ra thì nàng không có người hầu có thể tự do điều động khác.
Mã Khổ Huyền gật đầu nói: "Đều nghe lời cô. Cô muốn giết ai cứ nói một tiếng, chỉ cần không phải thượng ngũ cảnh, ta cam đoan đều sẽ mang đầu hắn về. Còn thượng ngũ cảnh thì chờ đợi một chút, sau này sẽ làm được, hơn nữa hẳn là không cần đợi quá lâu."
Bởi vì thích Trĩ Khuê nên năm đó ở tổ trạch ngõ Hạnh Hoa, Mã Khổ Huyền không ít lần bị bà nội lải nhải oán trách.
Chỉ có chuyện này là bà nội yêu thương hắn nhất mới can ngăn.
Trĩ Khuê hỏi: "Vậy ngươi có thể giết Trần Bình An không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận