Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 815: Luyện Quyền Bách Vạn (4)

Chương 815: Luyện Quyền Bách Vạn (4)Chương 815: Luyện Quyền Bách Vạn (4)
Chương 815: Luyện Quyền Bách Vạn (4)
Trong đầu lão nhân lại có một tia ý niệm muốn xuất kiếm luận bàn cùng thiếu niên.
Luyện khí sĩ cảnh thứ chín kiếm tu Kim Đan, đối với một võ phu thuần túy cảnh thứ tư còn muốn nghiêm túc xuất kiếm?
Lão nhân lòng tràn đầy buồn bã, cảm thấy mình thật sự già rồi.
Nhưng lão kiếm tu nhanh chóng thoải mái, thiên đại địa đại, bản thân chỉ tránh ở Lão Long thành làm ếch ngồi đáy giếng, thì có thể gặp được bao nhiêu thiên tài cửu châu?
Thiếu niên bối kiếm luyện quyền trước mắt chính là một trong số đó mà thôi. Lão nhân đột phát kỳ tưởng, cười hỏi: "Trần Bình An, có khi nào ngươi sẽ trở thành võ phu tứ cảnh mạnh nhất trên đời này hay không?"
Trần Bình An vừa vặn vừa đi xong một lần lục bộ tâu thung, xoay thân ra quyền không ngừng, mở miệng đáp: "Nhất định là vậy."
Lão nhân chỉ nghĩ vị thiếu niên lang có thể vận dụng quan hệ, làm phiền mình thử kiếm này xuất thân tiên môn hào phiệt đỉnh cao hàng đầu Bảo Bình châu, tâm cao khí xa, lại là tâm tính thiếu niên, cho nên cũng không cảm thấy là quá mức bất ngờ, loại thiếu niên tuổi trẻ ngông cuồng tỉnh thần phán chắn bừng bừng này không đáng ghét.
Lão nhân không hè biết.
Quyền mà thiếu niên trước mắt đang luyện, chỉ là một bài quyền thô thiển như vậy thôi mà đã đánh máy chục vạn lần.
Trong ánh hoàng hôn, độ thuyền Quế Hoa Đảo lúc trước bị hòn đảo thật lớn che phủ, chậm rãi xuất phát, nếu như có người ở đầu tường Lão Long thành, đăng cao nhìn xa, có thể nhìn thấy bóng hình chiếc độ thuyền khổng lồ này.
Đương nhiên, nếu đứng ngay tại hòn đảo cô huyền hải ngoại này sẽ nhìn thấy rõ ràng.
Ví dụ như gia chủ Tôn thị Tôn Gia Thụ.
Lần này rời khỏi Lão Long thành, Tôn Gia Thụ không để cho gia tộc cung phụng đi theo, bởi vì bên người hắn có thêm một vị kiếm tu trẻ tuổi Phong Lôi viên, Lưu Bá Kiều.
Lưu Bá Kiều phong trần mệt mỏi đi tới Lão Long thành, lúc này ngồi xốm trên lan can đình ngắm cảnh của hòn đảo, nhìn về Quế Hoa Đảo nơi xa, hơi lộ chút mỏi mệt cô đơn, mỏi mệt là vì một đường ngự kiếm nam hạ, khó tránh khỏi tâm thần lao lực quá độ, vẻ cô đơn trên mặt lại là trăm mối cảm xúc ngồn ngang, tựa như một cơn ức chế tích tụ ở trong bụng đã đi đến cuống họng, muốn phun ra một hơi, lại sợ tổn thương đến bằng hữu.
Tôn Gia Thụ nhẹ giọng nói: "Vì sao không đi tới Quế Hoa Đảo giải thích một chút?"
Lưu Bá Kiều cho dù là kiếm tu thiên tư trác tuyệt, lần này một đường vô cùng lo lắng rời khỏi Phong Lôi viên, ngự kiếm đi xa như thế, vẫn là môi khô nứt, đưa tay quẹt quẹt, lắc đầu nói: "Ta nào có mặt mũi đi gặp Trần Bình An."
Tôn Gia Thụ nghiêng người dựa vào đình trụ, ngồi ở bên cạnh Lưu Bá Kiều, cười khổ nói: "Lần này là ta có lỗi với ngươi."
Lưu Bá Kiều khoát tay,"Giận thì giận, đạo lý vẫn là đạo lý, Trần Bình An chỉ là bằng hữu của Lưu Bá Kiều ta, không đồng nghĩa cũng là bằng hữu của chính Tôn Gia Thụ ngươi, ta cũng thật không ngờ Trần Bình An cất giấu nhiều bí mật như vậy, ngay cả Tôn Gia Thụ ngươi cũng không tránh được tiền tài động nhân tâm, thật ra xét đến cùng, là do ta sai, vẫn là xem nhẹ bản lĩnh của bằng hữu này, Tôn Gia Thụ, ngươi cũng đừng bởi vì ta nói như vậy thì càng thêm áy náy không thôi, không cần, cũng không nên như thế."
Tôn Gia Thụ để cánh tay lên trên lan can, nghiêng người nhìn lại, thanh phong quất vào mặt, nam tử vốn anh tuấn càng thêm phiêu dật xuất trần, nhẹ giọng nói: "Lý là lý, nhưng mà sự tình vốn không nên trở nên không tốt như vậy, ngươi vừa không mắng ta cũng không đánh ta, lúc này còn giảng đạo lý với ta, Lưu Bá Kiều ngươi là một kẻ không thích giảng đạo lý ngoài miệng cỡ nào, Tôn Gia Thụ ta hiểu rõ hơn so với bất cứ ai khác. Cho nên như thế nào cũng cảm thấy ngươi đang có ý tuyệt giao với ta."
Lưu Bá Kiều lắc đầu nói: "Không đâu. Ngươi suy nghĩ nhiều rồi"
Lưu Bá Kiều quay đầu nhếch nhéch khóe miệng, cười nói: "Thật đó." Tôn Gia Thụ cười nói: "Lần này ngươi bị ta chơi một vố thảm như vậy, có bị xem là Lòng ta hướng minh nguyệt, minh nguyệt chiếu mương máng' hay không?
Lưu Bá Kiều đã tiếp tục nhìn phía phương xa, nhếch miệng,"Chua, so với đồ ăn muối chua của Trần Bình An còn chua hơn."
Tôn Gia Thụ cười lên, chỉ là ở trong lòng thở dài một tiếng.
Hai người đứng dậy quay về Lão Long thành, Tôn Gia Thụ dẫn theo Lưu Bá Kiều đi về tổ trạch Tôn thị.
Vị lão tổ Tôn thị Nguyên Anh cảnh như định hải thần châm kia, đối với Lưu Bá Kiều nhân tài mới xuất hiện của Phong Lôi viên, lần đầu tiên gặp mặt đã cực kỳ thích.
Thân là Địa tiên, lão nhân ngày nay rất khó động tới chiếc đũa, hôm nay vẫn là cùng hai người trẻ tuổi ngồi chung một bàn, ăn bữa ăn khuya, tất cả đều là đồ ăn Lưu Bá Kiều thích ăn.
Lưu Bá Kiều nói đùa trêu chọc lão tổ Tôn thị, vẫn là tính tình năm xưa, thích chém gió, chưa bao giờ biết buồn nôn là cái gì, nhưng nói rõ chỗ yếu lại cũng rất nghiêm túc, trêu lão nhân cười ha ha.
Lưu Bá Kiều còn phải chạy về Phong Lôi viên, ăn cơm xong là trực tiếp giắt mảnh Lão Long Phiên Vân bội, ngự kiếm rời đi.
Tôn Gia Thụ ở trong màn đêm, một mình cầm cần câu trong tay, yên lặng thả câu ở bên bờ.
Thời điểm đêm khuya, Tôn Gia Thụ đột nhiên ngắng đâu. Lưu Bá Kiều ngự kiếm quay về đến nơi đây, dừng ở phía sau lưng Tôn Gia Thụ, một cước đá vị gia chủ Tôn thị này văng xuống sông.
Sau đó kiếm tu Phong Lôi viên không nói được một lời, tiếp tục ngự kiếm đi về bắc.
Tôn Gia Thụ ướt sũng như chuột lột leo lên bờ, ngược lại vui vẻ nở nụ cười.
Lão tổ Tôn thị không không xuất hiện ở bên cạnh Tôn Gia Thụ, chân thành khuyến cáo: "Lưu Bá Kiều loại bằng hữu này, người đời này, mặc kệ là tuổi tác chưa tròn giáp hay là trăm năm ngàn năm, có thể có một người như vậy đều là phúc khí, nhất định phải thật quý trọng."
Tôn Gia Thụ lau mặt, cười nói: "Hôm nay mới chính thức hiểu được. Lão tổ tông, về sau có thể cho ta tùy hứng một lần, làm một chút việc Tôn Gia Thụ muốn làm, nhưng mà lấy thân phận gia chủ Tôn thị hay không?"
Lão nhân không chút do dự, Liệt tổ liệt tông Tôn thị cảm thấy vui vẻ vì việc đã thành."
Tôn Gia Thụ trong giây lát vái chào lão nhân thật sâu,"Tạ lão tổ tông khai ân!"
Lão nhân sang sảng cười nói: "Đứng lên! Kỳ cục! Xú tiểu tử, ngươi hôm nay mới là đứng đầu một nhà.”
Tôn Gia Thụ cầm theo cần câu giỏ cá, bước nhanh đi trở về tổ trạch Tôn thị, đêm đó liền rời khỏi, đi hướng nội thành Tôn phủ xử lý sự vụ.
Tổ trạch Tôn thị một vị Kim Đan cảnh cung phụng, sau khi Tôn Gia Thụ rời khỏi không bao lâu, tìm đến lão tổ Tôn thị, đi thẳng vào vấn đề mỉm cười nói: "Tôn thị có vị gia chủ này, ta nguyện cùng Tôn thị tái tục lời hứa trăm năm."
Lão nhân cười lớn đồng ý.
Cuối cùng lão nhân một mình đi vào từ đường, yên lặng thắp ba nhánh hương.
Hiệu thuốc bắc Khôi Trần.
Phạm Nhị không cần đi gia tộc từ đường bị phạt, thiếu niên liền thoải mái tìm đến Trịnh tiên sinh nói chuyện phiếm.
Thời điểm thiếu niên đăng môn, hán tử đang tựa lên trên quây, đùa giỡn một phụ nhân cửa hàng thân thể đẫy đà, hỏi nam nhân làm xa phu nhà nàng, một ngày lao lực, buổi tối khi về nhà còn có khí lực hay không. Phụ nhân ở hiệu thuốc bắc Khôi Trần từ sớm đã quen thuộc chút kỹ xảo ấy của hán tử chưởng quây, mặt cười quyến rũ trả lại một câu, giường nhà ta đã tìm thợ mộc tu sửa vài lần rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận