Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1384 - Một Bát Canh Gà Không Biết (7)



Chương 1384 - Một Bát Canh Gà Không Biết (7)




Bạch Thủy tự, vị tăng nhân áo trắng kia ngồi ở cạnh miệng giếng bịt nhiều năm, lẩm bẩm: “Thua rồi, thua rồi. Không phải phật pháp thua, là chúng ta thua.”
Tăng nhân trẻ tuổi mặt đầy nước mắt, nhìn phía xa, “Người đời nếu học ta, giống như vào động ma. Ta sai rồi, ta sai rồi.”
————
Kinh thành Bạch Vân quan, một người phụ nữ ở gần đạo quan nhỏ, dẫn theo đứa con đánh mất con diều mắng to không thôi, quan chủ trung niên chuồn xa xa, tiểu đạo đồng kia khóc lóc đi qua, tìm được sư phụ quan chủ, đau lòng nói: “Sư phụ, chi bằng chúng ta chặt hết mấy cái cây kia đi, thường xuyên bị hàng xóm láng giềng mắng, khách hành hương bị mắng cho bỏ chạy, kế tiếp chúng ta thực sự không còn hương khói nữa, sẽ bị đói, sư phụ về sau cũng sẽ không mua nổi những quyển sách kia nữa.”
Quan chủ trung niên đương nhiên sẽ không chặt đi những cây cổ kia, nhưng tiểu đồ đệ khóc rất đáng thương, chỉ đành lựa lời an ủi, dắt tay tiểu đạo đồng đi vào thư phòng. Tiểu đạo đồng mũi sụt sịt, xét cho cùng là tiểu đạo đồng Bạch Vân quan trải nhiều mưa gió, đau lòng qua đi, lập tức liền khôi phục bản tính ngây thơ của đứa nhỏ. Nó coi như còn đỡ, có sư huynh còn bị một số người đàn bà đanh đá thầm oán bọn họ trống chiều chuông sớm làm ồn mà bị cào mặt, dù sao các sư huynh đạo quan mỗi lần ra ngoài, đều như chuột chạy qua đường, quen là được, quan chủ sư phụ nói đây là tu hành. Trời mùa hè, mọi người đều nóng không ngủ được, sư phụ cũng tương tự ngủ không được, chạy ra khỏi phòng, cũng giống bọn họ cùng nhau lấy quạt để quạt gió, ở dưới cây to hóng mát, hắn liền hỏi sư phụ vì sao chúng ta là người tu đạo, làm nhiều bài tập khoa nghi (1) như vậy, lòng tĩnh tự nhiên mát mới đúng nha, nhưng vì sao vẫn nóng.
(1) một thuật ngữ đạo giáo, chỉ đạo trường pháp sự của đạo giáo
Sư phụ cũng không nói ra được nguyên cớ, liền chỉ cười.
Tiểu đạo đồng sẽ tức giận đến mức từ trong tay sư phụ đoạt lấy cây quạt, cũng may quan chủ sư phụ chưa bao giờ tức giận.
Lúc này, sau khi an ủi tiểu đồ đệ sau cơn mưa trời lại sáng xong, đạo nhân trung niên rút ra một quyển sách học vỡ lòng của nho gia cho đứa nhỏ xem.
Quan chủ trung niên tiếp tục lật xem quyển sách pháp gia kia trên bàn.
Lúc trước hắn nhìn thấy một câu, “Vi chính do mộc, tuy hữu khí phát, tất vi chi.”
(Có những việc, khi làm sẽ có tổn thất, mất mát, nhưng vẫn phải làm)
Hắn liền bắt đầu nâng bút chú giải, nói chuẩn xác là lại một lần chú giải tâm đắc đọc sách, bởi vì trên trang sách lúc trước đã viết tới mức không có chỗ trống nào nữa, cũng chỉ đành lấy ra tờ giấy rẻ tiền nhất, để sau khi viết xong, kẹp ở trong đó.
Tiểu đạo đồng không quá thích đọc sách, trước kia đều là thích quan chủ sư phụ kể chuyện xưa trên sách cho nó , cho nên nó đặt sách xuống, đi đến bên cạnh sư phụ, nhìn thấy sư phụ hạ bút như bay, viết những nội dung hắn xem cũng xem không hiểu, kiễng gót chân, nhìn nhìn quyển sách mở ra kia, quay đầu nhìn về phía sư phụ, tiểu đạo đồng tò mò hỏi: “Sư phụ, viết gì vậy?”
Quan chủ trung niên buông bút lông trong tay xuống, đặt ở trên cái giá bút khắc gỗ hắn tự chế, cười nói: “Một lần nữa đọc được một câu nói của Pháp gia, lòng có cảm khái, bèn viết vài thứ, để lần sau lật đến, có thể tự xét lại, biết mình hôm qua nghĩ gì, lại đến nghiệm chứng suy nghĩ ngày mai, sau nhiều lần cắt gọt mài giũa, học vấn mới có thể từ trong sách thánh hiền của chư tử bách gia, biến thành học vấn của bản thân chúng ta.”
Tiểu đạo đồng ồ một tiếng, vẫn có chút không vui, hỏi: “Sư phụ, chúng ta đã vừa không nỡ chặt cây, vừa phải bị hàng xóm láng giềng chán ghét, cái này chán ghét cái kia chán ghét, tựa như chúng ta làm cái gì cũng là sai, tình cảnh như vậy, khi nào là điểm cuối đây? Con và các sư huynh đáng thương lắm.”
Quan chủ trung niên vẻ mặt hòa ái, mỉm cười áy náy nói: “Đừng trách hàng xóm láng giềng, nếu có oán khí, trách sư phụ là được, bởi sư phụ... cũng không biết.”
Tiểu đạo đồng gãi gãi đầu. Đạo nhân Bạch Vân quan đều đầu đội khăn vuông, không mang phù dung, đuôi cá và hoa sen ba loại đạo quan, tiểu đạo đồng nhìn trông mong nói: “Vậy sư phụ rốt cuộc khi nào biết đáp án giải quyết.”
Tuy thầy trò hai người nói “biết” kém cách xa vạn dặm, quan chủ trung niên vẫn thở dài, nhẫn nại nói: “Vẫn là không biết.”
Tiểu đạo đồng đột nhiên cười lên, vỗ vỗ cánh tay sư phụ, “Sư phụ, không vội, chúng ta không vội, cần con giúp người xoa bóp cánh tay hay không?”
Trung niên đạo nhân làm xong chú giải đối với câu nói kia, nghĩ nghĩ, lấy ra một quyển kinh điển phật gia trên bàn, bên trên ghi lại gần trăm chương vụ việc ly kỳ của phật môn, chỉ là chưa vội mở ra, hắn đột nhiên cười nói: “Phật tổ so với ta hẳn là càng sầu hơn, Phật tổ không sầu, ta sầu cái gì.”
Tiểu đạo đồng đột nhiên thấp giọng nói: “Đúng rồi, sư phụ, sư huynh nói chum gạo thấy đáy rồi.”
Quan chủ trung niên gật gật đầu, chậm rãi nói: “Biết rồi.”
Tiểu đạo đồng trợn trắng mắt.
Sư phụ mỗi lần đều như vậy, đến cuối cùng Bạch Vân quan chúng ta còn không phải dỡ tường phía đông bù tường phía tây, đối phó qua.
Chỉ là tiểu đạo đồng đột nhiên nhìn thấy một việc kỳ quái, giống như có một trận gió màu vàng, từ ngoài cửa sổ bay vào, mở ra quyển sách trên bàn quan chủ sư phụ, sau đó giống như cả căn phòng đều bị lật một lần.
Tiểu đạo đồng dùng sức chớp chớp mắt, phát hiện là mình hoa mắt.
Chỉ là sư phụ nhắm mắt, tựa như đang ngủ, ngủ gà ngủ gật. Sư phụ hẳn là đọc sách quá mệt rồi nhỉ, tiểu đạo đồng rón ra rón rén đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
————
Trần Bình An ngẩng đầu, nhìn về phía nơi nào đó.
Bùi Tiền hỏi: “Sao rồi?”
Trần Bình An cười nói: “Không có gì.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận