Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1424 - Ở Thư Viện (1)



Chương 1424 - Ở Thư Viện (1)




Lý Bảo Bình tích góp rất nhiều lời, nhưng khi cô gặp được Trần Bình An, một câu đến bên miệng, liền đều rơi hết về bụng.
Trần Bình An đưa tay múa máy ở trước trán Lý Bảo Bình một phen, “Cao lên không ít.”
Lý Bảo Bình nhảy một cái, mặt mày đau khổ nói: “Tiểu sư thúc, sao người còn cao nhanh hơn so với con nữa vậy, con đuổi theo không kịp.”
Trần Bình An giúp tiểu cô nương lau đi nước mắt trên mặt, kết quả Lý Bảo Bình lập tức lao vào trong lòng, Trần Bình An có chút trở tay không kịp, chỉ đành nhẹ nhàng ôm lấy tiểu cô nương, hiểu ý mà cười, xem ra không lớn hơn nhiều lắm.
Lão phu tử họ Lương nhìn một màn này, nói như thế nào đây, tựa như đang thưởng thức một bức họa cuộn tròn tươi mát ấm áp nhất thế gian, gió xuân đối dương liễu, non xanh đối nước biếc.
Có câu thi từ viết hay, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, thắng khước nhân gian vô số (Gió vàng sương ngọc tìm nhau, đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng).
Cho nên lão phu tử cũng rất vui vẻ, vui tươi hớn hở.
Một lớn một nhỏ, sau khi chào hỏi với lão phu tử, bước vào thư viện.
Lý Bảo Bình như con chim hoàng oanh nhỏ, líu ríu nói không ngừng, giới thiệu cho Trần Bình An tình huống trong thư viện.
Hai người tới khách xá bên kia, Trần Bình An nhìn thấy một vị lão giả cao lớn đứng cùng Bùi Tiền ở cửa, Bùi Tiền lặng lẽ há hốc miệng, không lên tiếng, bày ra khẩu hình chữ “Mao”.
Hành tẩu giang hồ nhiều, Trần Bình An theo bản năng muốn ôm quyền, chỉ là vội vàng thu lại, học nho sinh chắp tay hành lễ với vị phó sơn chủ thư viện Sơn Nhai này.
Mao Tiểu Đông gật đầu thăm hỏi, bước về phía trước, “Trần Bình An, chúng ta tán gẫu chút.”
Lưu lại Lý Bảo Bình mười hai tuổi và Bùi Tiền mười một tuổi ở cửa khách xá.
Một người váy mềm màu đỏ, một người nhỏ tí đen như than.
Lý Bảo Bình nhìn Bùi Tiền, Bùi Tiền tay chân cũng không biết nên đặt như thế nào, cúi đầu, không dám đối diện với cô.
Lý Bảo Bình vòng quanh Bùi Tiền đi một vòng, cuối cùng đứng về chỗ ban đầu, hỏi: “Cô chính là Bùi Tiền? Tiểu sư thúc nói cô là khai sơn đại đệ tử của mình, hai người đã cùng nhau đi một chặng đường rất xa?”
Bùi Tiền cúi đầu, gật gật đầu.
Lý Bảo Bình hỏi: “Tiểu sư thúc nói cô có thiên phú tập võ rất tốt, con người thông minh, có thể chịu khổ giống ta năm đó, còn nói khát khao lớn nhất của cô chính là về sau cưỡi con lừa da lông ngắn xông pha giang hồ?”
Bùi Tiền ngẩng đầu, nhìn Lý Bảo Bình, lại cúi đầu, gật gật đầu.
Lý Bảo Bình nghĩ nghĩ, nói: “Được rồi, vậy ta tặng cô hai món đồ, làm lễ gặp mặt, đi theo ta.”
Bùi Tiền nuốt ngụm nước bọt, không dám dịch bước, tuy Bùi Tiền biết tiểu tỷ tỷ thích mặc đồ đỏ này khẳng định không phải loại người xấu, nhưng nó đang sợ hãi nếu mình đi đến cái ngõ âm u kia, Lý Bảo Bình quay người lại liền chụp bao tải mình, đến lúc đó ném mình tớigóc nào đó của kinh thành Đại Tùy bên ngoài thư viện.
Lý Bảo Bình vốn đã xoay người chạy ra vài bước, quay đầu nhìn thấy Bùi Tiền giống như khúc gỗ đứng ở nơi đó, tiểu cô nương luôn biết nghĩ cho người khác, nói: “Tiểu sư thúc đã nói nhiều chuyện về cô, nói cô có lá gan nhỏ, được rồi, mang lá bùa giấy vàng dán lên trán rồi đi theo ta.”
Bùi Tiền vội vàng lấy ra một tấm Bảo Tháp Trấn Yêu Phù, ‘bốp’ một cái dán lên đầu, lúc này mới có chút dũng khí, chậm rãi đi về phía trước.
Lý Bảo Bình bước chân rất nhanh, chỉ là vì quan tâm đến tốc độ đi đường của Bùi Tiền, cho nên đành phải bước chân cực nhỏ, hai cánh tay tựa như đu dây, lui về bên cạnh Bùi Tiền phía sau chạy đến, “Bùi Tiền, cô là khai sơn đại đệ tử của tiểu sư thúc, cho dù lạ nước lạ cái nữa, ở thư viện gặp người xa lạ, cũng phải làm bộ lá gan rất lớn nha. Hơn nữa, có ta ở đây, không ai dám bắt nạt cô, yên tâm đi.”
Bùi Tiền nặn ra một nụ cười, lấy ra một tấm Thiêu Đăng Phù, đưa cho Lý Bảo Bình, không hổ là cỏ đầu tường thấy gió ngã tay chèo, đã nghĩ lấy lòng Lý Bảo Bình trước rồi nói sau, về phần hào ngôn chí khí lúc trước, cái gì vật cổ tay phân cao thấp với Lý Bảo Bình, đã sớm bị ném ra sau đầu cách xa vạn dặm.
Chỉ là vừa lấy ra tới tay, Bùi Tiền liền có chút hối hận, cảm thấy sẽ bị Lý Bảo Bình này xem thường, nào ngờ Lý Bảo Bình trực tiếp tiếp nhận, chấm nước miếng, dùng sức vỗ ở trên trán, cười ha ha.
Bùi Tiền cũng cười lên theo.
Bùi Tiền ngay cả phương trượng thần thông của lão tổ tông Thái Bình Sơn lúc trước cũng nhìn thấu, cho nên thật ra nó vẫn nhìn ra được một ít lòng người phập phồng, có một số người một mảng như mực nước, tim gan đen sì, có một số người một mảng sền sệt, mơ mơ màng màng không có chủ kiến, ví dụ như nữ quỷ Thạch Nhu chính là nghênh phong sát vũ, chỉ có một hạt giống màu vàng không quá dễ để người ta nhìn thấy, vừa mới đâm chồi, có một chút màu xanh như vậy, lại ví dụ Chu Liễm thì đặc biệt dọa người, gió tanh mưa máu, lôi điện đan xen, chỉ là mơ hồ có một tòa lầu các cảnh tú, khí phái phú quý.
Nhưng có một số người... Sạch như lưu ly, tựa như tiểu tỷ tỷ áo đỏ này, cho nên Bùi Tiền sẽ phá lệ tự biết xấu hổ.
Lý Bảo Bình thấy nó vẫn đi không nhanh, liền bỏ qua dự định chạy vội về học xá của mình, cùng Bùi Tiền đi như rùa tản bộ, thuận miệng hỏi: “Nghe tiểu sư thúc nói các ngươi có gặp gỡ Thôi Đông Sơn, hắn có bắt nạt ngươi không?”
Bùi Tiền không dám nói thật, chỉ nói tạm được.
Lý Bảo Bình một tay làm bộ dạng cầm vật, đặt ở bên miệng thổi, “Kẻ này chính là thiếu ăn đòn. Chờ hắn trở lại thư viện, ta trút giận cho ngươi.”
Bùi Tiền quay đầu trộm nhìn Lý Bảo Bình, lập tức bội phục sát đất.
Trừ sư phụ, từ lão Ngụy Tiểu Bạch bốn người bọn họ, lại đến Thạch Nhu tỷ tỷ, thậm chí ngay cả con yêu vật loài địa ngưu kia, ai không sợ Thôi Đông Sơn? Bùi Tiền càng sợ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận