Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1591 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (2)



Chương 1591 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (2)




Người phụ nữ che miệng, nước mắt lập tức như đê vỡ tràn ra.
Lần này là thật lòng thật dạ nhất, không liên quan gì đến đúng hay sai.
Trần Bình An chầm chậm nói: “Thẩm thẩm, Cố Xán, cộng thêm ta, ba người chúng ta đều là những người phải chịu khổ do những người không nói đạo lý mà lớn lên, chúng ta đều không phải là những người vừa mới sinh là đã không phải lo cơm ăn áo mặc, chúng ta càng không phải là những người chỉ cần muốn là sẽ có tri thức, hiểu lễ nghĩa như người ta. Thẩm thẩm và ta đều từng có những khoảnh khắc xém chút nữa đã không sống nổi trên đời, nhất định là vì Cố Xán thẩm thẩm mới ráng sống, còn ta là cố gắng vì cha mẹ nên mới sống, chúng ta đều là những người nghiến chặt răng tiến lên. Cho nên chúng ta biết ba chữ “không dễ dàng” viết thế nào, nói một hồi lại đến điểm này, Cố Xán, người nhỏ tuổi nhất, sau khi rời khỏi ngõ Nê Bình nó lại càng không dễ dàng hơn cả chúng ta, bởi vì hắn chỉ mới bao lớn mà đã không dễ sống hơn cả ta, cả mẫu thân hắn, bởi vì cho dù ta và thẩm thẩm có nghèo hơn, có khổ hơn nữa thì cũng không đến nổi giống như Cố Xán vậy, mỗi ngày đều lo đến cái chết.”
“Nhưng điều này cũng không làm ảnh hưởng đến chuyện vào lúc cuộc sống của chúng ta khó khăn nhất, chúng ta hỏi một câu vì sao vậy, nhưng không ai nói với chúng ta lý do vì sao, cho nên, có thể sau khi chúng ta suy nghĩ những chuyện này xong, thì ngày mai lại bị vả cho một bạt tay. Lâu dần, chúng ta sẽ không còn hỏi tại sao nữa, bởi vì những thứ đó vốn dĩ chẳng có tác dụng gì. Trong những lúc vì muốn được sống tiếp, dường như chúng ta chỉ nghĩ xa hơn một xíu thôi cũng là sai, mình sai, người khác sai, thế đạo sai. Thế đạo đã đánh cho ta một cú, vì sao ta lại không trả lại thế đạo một cước? Mỗi người đều làm như vậy thì dường như tất cả đều sẽ trở thành những người không nói lý năn đó, cũng muốn nghe người khác hỏi tại sao, bởi vì chẳng thèm quan tâm nữa, luôn cảm thấy nếu như lòng mình mềm đi thì sẽ không thể giữ được tài sản hiện tại, lại càng có lỗi hơn với những gì cay đắng mà trước kia mình phải trải qua! Dựa vào cái gì tiên sinh tư thục lại thiên vị trẻ con nhà có tiền hơn, dựa vào cái gì cha mẹ ta lại bị láng giềng hàng xóm xem thường, dựa vào cái gì mà mấy đứa trẻ đồng trang lứa mua được con diều, còn ta cũng chỉ có thể đứng một bên ngắm nghía, dựa vào cái gì trong lúc ta mệt gần chết trong ruộng thì những người kia lại được ngồi ở nhà hưởng phúc như thế, trên đường đi gặp phải bọn họ còn phải bị bọn họ khinh thường không thèm liếc tới? Dựa vào cái gì ta phải cực khổ kiếm tiền đến vậy, còn người khác vừa sinh ra đã có nhưng lại còn không biết trân trọng? Dựa vào cái gì những người khác mỗi năm đều có thể đoàn viên vào tết Trung thu?”
“Ta cũng không biết vì sao lại như vậy, không biết một trăm năm trước, một vạn năm trước ra làm sao, ta lại càng không biết thế giới này cuối cùng sẽ thay đổi rồi tốt hơn hay trở nên xấu đi. Ta đọc rất nhiều sách, biết chút ít đạo lý nhưng ta biết càng nhiều thì ta lại càng không dám khẳng định những đạo lý mà ta nghĩ ra có phải là đúng hay không, có phải sẽ làm cho cuộc sống của mình và những người xung quanh trở nên tốt đẹp hơn hay không. Trước khi đến nơi này, ở bên cạnh một cô nhóc nhỏ, ta cảm thấy ta có thể sống ổn hơn nhiều, nhưng sau khi gặp được Cố Xán xong ta liền cảm thấy có thể là ta đã sai rồi, cô nhóc nhỏ kia ở bên cạnh ta mới sống tốt hơn một chút, nhưng cuộc sống của nó được thoải mái hơn, tốt hơn cũng chưa hẳn là vì ta đã nói mấy đạo lý kia cho nó.”
“Ai mà không muốn sống, sống cho thật tốt, ai mà không mong mỗi ngày mai đến sẽ tốt hơn ngày hôm nay chứ? Ta cũng muốn mà, lúc ở ngõ Nê Bình ta đã nghĩ đến, lúc đi đến thư viện Đại Tùy ta cũng nghĩ đến, đi Lão Long thành, đi Đảo Huyền sơn, đến Đồng Diệp châu, đến Ngẫu Hoa phúc địa hay trên đường trở về quê ta vẫn đều luôn nghĩ đến! Nhưng trên đời này không có đạo lý tối cao, nhưng ít nhất vẫn có thị phi đúng sai đúng không? Dù chúng ta đều vì được sống mà làm rất nhiều chuyện không nên làm, nhưng vậy thì vẫn có sai đúng không?”
Cố Xán dừng đũa, rơi vào trầm tư.
Người phụ nữ nhìn Trần Bình An một chút rồi lại nhìn Cố Xán: “Trần Bình An, ta chỉ là một người phụ nữ chưa từng đọc sách cũng không biết chữ, không hiểu được nhiều như vậy, cũng không nghĩ được nhiều như vậy, lại càng không thể quan tâm nhiều như vậy, ta chỉ muốn sống cho thật tốt, hai mẹ con đều sống thật tốt, cũng bởi vì như vậy cho nên mới có cơ hội ngày hôm nay, vẫn sống đợi đến lúc Trần Bình An ngươi đến nói cho hai mẹ con chúng ta biết chồng ta, cha của Cố Xán vẫn còn sống, còn có cơ hội cả nhà đoàn viên. Trần Bình An, ta nói như vậy ngươi có hiểu không? Ngươi sẽ không trách ta đầu to não nhỏ chứ?”
Trần Bình An gật đầu nói: “Có thể hiểu được, cũng sẽ không chê thẩm thẩm.”
Người phụ nữ nhìn vào mắt Trần Bình An rồi tự rót cho mình một chén rượu, ực một cái uống cạn, lại rót thêm một chén rồi la lên: “Ngươi đến thăm Xán nhi, mặc kệ ngươi có nói gì thì Xán nhi nhà ta cũng đều rất vui mừng, ta muốn uống một chén, ngươi nói cho ta biết tin tức kia ta cũng rất vui mừng, cũng muốn uống một chén.”
Người phụ nữ lại rót chén rượu thứ ba, sau khi uống xong, đôi mắt bà đẫm lệ, nói: “Nhìn thấy Trần Bình An ngươi cao lớn bình an trưởng thành, thẩm thẩm lại càng nên uống thêm một chén, coi như vui thay cho cha mẹ ngươi.”
Trần Bình An lấy bầu rượu ra rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu uống cạn.
...
Trên lầu cao trong thành trì thủy, Thôi Sàm chậc chậc nói: “Tóc dài não ngắn, người phụ nữ trong ngõ Nê Bình này không phải chỉ lợi hại bình thường thôi đâu, khó trách bà ta lại có thể góp vốn với Lưu Chí Mậu, dạy ra một người như Cố Xán.”
Lúc Trần Bình An đi theo hai chiếc xa ngựa kia vào thành, Thôi Đông Sơn vẫn luôn giả chết, nhưng sau khi Trần Bình An gặp lại Cố Xán, lúc đó Thôi Đông Sơn đã mở to mắt ra.
Tất cả những điều sau đó Thôi Đông Sơn cũng giống như Thôi Sàm vậy, đều nhìn thấy hết, đều nghe thấy hết.



Bạn cần đăng nhập để bình luận