Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 744: Trong Rừng Tuôn Rơi, Mưa Gió Mịt

Chương 744: Trong Rừng Tuôn Rơi, Mưa Gió MịtChương 744: Trong Rừng Tuôn Rơi, Mưa Gió Mịt
Chương 744: Trong Rừng Tuôn Rơi, Mưa Gió Mịt Mù (3)
Trần Bình An một bàn tay còn cầm theo Sở Hào gật mạnh đầu.
Nghĩ rằng nếu Tống lão tiền bối có thể đến quê nhà mình, khẳng định tâm đầu ý hợp cùng kẻ ở trúc lâu kia.
Chung quy vẫn là có một số người, có thể sẽ không vì võ đạo cảnh giới hai bên cách xa mà không ngồi cùng một chiếc bàn để uống rượu.
Vị Tống lão tiền bối đang đứng ở bên cạnh này, ở trong mắt Trần Bình An, thực khó lường, cho nên mặc kệ lão nhân đến nơi nào, gặp gỡ ai, đều sẽ làm cho người ta kính trọng.
Sau khi ngụm chân khí của Sở Hào trôi đi hầu như không còn, Cam Lộ giáp khôi phục trở thành bộ dáng nén bạc, rơi xuống đất, Trần Bình An lấy mũi chân khêều lên, thu vào trong túi.
Sau đó hắn hơi hơi dùng sức, cổ tay run lên, lại khiến vị Sở Đại tướng quân vừa khẽ tỉnh lại cũng không dám trợn mắt kia bị vặn cho hôn mê.
Tống Vũ Thiêu hiểu ý cười.
Gặp gỡ một vị "Đại Ly kiếm tiên thiếu niên" như vậy, cũng coi như Sở Hào "hồng phúc tê thiên".
Trần Bình An hỏi: "Kế tiếp?"
Tống Vũ Thiêu thở dài,"Ba ngàn tinh ky có sốt ruột cứu chủ tới máy, cũng không dám ngốc nghéch giết tới Kiếm Thủy Sơn Trang, bên trong chi đại quân triều đình này rõ ràng có âm mưu của tôn tử Phượng Sơn của ta, đã trở nên hỗn loạn vô cùng, sẽ càng không phụ trợ tinh ky Sở thị xuất binh, chỉ biết lui về bên châu thành, yên lặng xem biến đồi."
Tống Vũ Thiêu trên mặt có chút vẻ lo lắng,"Nhưng mà Kiếm Thần Thải Y quốc chét bát đắc kỳ tử, Yên Chi quận xuất hiện ma đầu quấy phá, hơn nữa Kiếm Thủy Sơn Trang bọn ta... Ta cảm thấy thư viện sẽ phải ra tay."
Trần Bình An hỏi: "Thư viện? Là thư viện Quan Hồ một trong bảy mươi hai thư viện Nho gia sao?”
Tống Vũ Thiêu thổn thức nói: "Đúng vậy. Bảo Bình châu từ ngàn năm nay, trên núi dưới núi về đại khái tường an vô sự, triều đình các quốc gia đều là công lao của thư viện. Chỉ là vạn vạn thật không ngờ, lần này Kiếm Thủy Sơn Trang lại có khả năng đứng ở phía đối diện với thư viện Quan Hồ, một khi những phu tử tiên sinh thư viện lộ diện, sơn trang chỉ sợ sẽ giống như chỉ binh mã triều đình này, lòng người tan hết, trăm năm danh dự của sơn trang sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát a."
Đối với thư viện Quan Hồ, Trần Bình An có chút ấn tượng, thứ nhất là tòa thư viện này nổi danh cùng thư viện Sơn Nhai cũ do Tê tiên sinh sáng lập, thứ hai là đợt phong ba giá y nữ quỷ, trên đường từ Đại Tùy cùng quay về Hoàng Đình quốc, thiếu niên Thôi Sàm nhàn đến vô sự, liền nhắc tới một ít tin tức không thể tưởng tượng, có liên quan đến người đọc sách thư viện Quan Hồ. Cuối cùng chính là Thôi Minh Hoàng, vị quân tử đệ nhất nhân thư viện Quan Hồ kia, từng đại biểu Bảo Bình châu Nho gia tiến vào Ly Châu Động Thiên.
Nhưng mà cho dù giống như viết trên sách, vì sao Tống lão tiền bối có gan xông vào đại quân lấy thủ cấp tướng quân, thời điểm nhắc tới thư viện, sẽ có cảm xúc phức tạp như vậy.
Tống Vũ Thiêu tự giễu nói: "Đối mặt thư viện, không đến mức bó tay chịu trói, nhưng cũng không có đủ can đảm tử chiến một trận. Sầu a!"
Trần Bình An không hiểu lắm.
Tống Vũ Thiêu giống như nhìn thấu tâm tư thiếu niên, hai tay chắp sau, chậm lại bước chân ở trong núi rừng, nhìn phía ánh nắng thưa thớt xuyên thấu qua lá cây, giống một từng hạt vàng rơi trên đất, lão nhân trầm mặc một lát, cuối cùng bát đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ ngươi không biết, ngôn ngữ của những tiên sinh thư viện, chính là đạo lý lớn nhất trên đời này sao 2 Ta từng chính mắt nhìn thấy một vị hiền tài thư viện Quan Hò, tuổi còn trẻ, có thể đủ để cho Thải Y quốc Kiếm Thần xuất môn xa nghênh, cùng hắn lãnh giáo đạo đức học vấn, hiền tài trẻ tuổi mũ cao đai rộng, ngồi nghiêm chỉnh, ngồi đối diện cùng vị Kiếm Thần như trĩ đồng học vỡ lòng, phần khí độ nguy nga đó, thật sự là một loại vô địch khác."
Tống Vũ Thiêu cười cười,"Cho nên mới nói a, một trăm một ngàn Tống Vũ Thiêu, cũng không đánh lại một câu của thư viện phu tử 'Ngươi sai rồi, ngươi sẽ bị phạt'." Trần Bình An hỏi một ván đề,"Vậy nếu những phu tử tiên sinh thư viện, nói không có đạo lý thì sao? Nếu quân tử hiền tài cũng phạm sai, phải làm như thế nào?"
Tống Vũ Thiêu cười nói: "Bên trên đều có thánh nhân dạy bảo."
Trần Bình An như đang suy nghĩ điều gì, xách theo cổ một vị Đại tướng quân, người sau hai chân bị kéo ở trên mặt đất trong rừng, tiếng vang xào xạc.
Sau đại chiến, cần tĩnh dưỡng, đây là lẽ thường. Bởi vì đại quân triều đình đã không thể tạo thành mối uy hiếp, sơn trang lại có Tống Phượng Sơn tọa trấn, Tống Vũ Thiêu sẽ không nóng lòng chạy trở về, chỉ chờ Sở Hào lần sau tỉnh táo lại, hắn còn muốn hỏi một chuyện.
Một vị võ phu thuần túy đăng đường nhập thát, chỉ cần không tốn thương tới căn bản thể phách, nguyên khí thần hồn, trải qua một khoảng thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức, sẽ có thể khôi phục đỉnh phong, thời gian dài ngắn mỗi người mỗi khác,"Võ Thần cảnh" mà Tống Vũ Thiêu vốn tưởng cũng chính là ba cảnh mà Trần Bình An gọi là Kim Thân, Vũ Hóa cùng Sơn Điển, tương truyền hai ngụm chân khí mới cũ chuyển hoán, trong khoảnh khắc lúc đó có thể đủ hoàn thành, người ngoài căn bản không thể hiểu rõ chân tướng, đương nhiên vốn không có sơ hở, Thanh Trúc Kiếm Tiên lúc trước ở trên chiến trường ôm cây đợi thỏ, lại không thể xuất hiện, cho nên giang hồ trung bộ Bảo Bình châu vẫn truyền lưu câu nói, khí phách mười phân, gọi là "Trước khi Võ thần chết trận, ai cũng là đỉnh phong", nhưng Tống Vũ Thiêu biết chỉ là tin đồn, Trần Bình An cũng biết là phân chia cảnh giới, đối với phong cảnh luyện thần tam cảnh võ đạo sơn điển, vẫn như trước là mây mù che phủ.
Tống Vũ Thiêu nhìn thấy Trần Bình An sắc mặt không tốt lắm, cái này có chút khác thường, theo lý thuyết võ phu sau khi rời khỏi chiến trường, một thân khí tượng hẳn là theo xu thế ổn định mới đúng, Trần Bình An ngược lại hiển lộ ra chút mệt mỏi, dừng lại bước chân, không nhịn được hỏi: "Sao lại thế này? Bị ám thương?”
Trần Bình An trước tiên dò xét Sở Hào một chút, hô hấp thong thả vững vàng, giống như tạm thời vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng Trần Bình An không nói hai lời, giống như thời thiếu niên đi theo Lưu Tiện Dương dạo chơi khắp núi đồi, sau khi bắt được sơn xà, chỉ cần lắc lắc thân rắn, có thể khiến cho nó gãy gân đứt xương, lại là rung lên cỗ tay, khiến Đại tướng quân Sơ Thủy quốc hoàn toàn bị chắn động đến ngắt đi.
Sở Hào vốn đang tự cho là mình ngụy trang rất tốt trong lòng kêu rên, hai mắt tối sầm, lại vô tri giác. Đụng trúng kiếm tiên chó má không nói giang hồ đạo nghĩa như vậy, hắn lúc này thật sự là bó tay.
Trần Bình An lúc này mới giải thích cùng Tống Vũ Thiêu: "Bởi vì không phải là kiếm tu trên núi, cho nên ta khống chế hai thanh phi kiếm, cần hao phí không ít tâm ý, tuy sau khi bọn nó rời khỏi hồ lô dưỡng kiếm thì có thể tự động giết địch, nhưng mà vẫn cần ta phân ra một ít thần ý ở trên phi kiếm, tương tự như vỏ kiếm cho bọn nó, nếu không bọn nó sẽ không thể ở khí phủ hoặc là bên ngoài hồ lô dưỡng kiếm ngưng lại được lâu, hơn nữa Phương thốn phù dùng hơi nhiều, hơn nữa hai lần lấy hơi có phần vội vàng, hiện tại thấy hơi khó chịu, nhưng không sao, chỉ cần sắp tới không có đại chiến, có thể dựa vào hô hấp phun nạp từng chút bồi bổ lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận