Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1625 - Cái Tên Trong Câu Chuyện Xưa (3)



Chương 1625 - Cái Tên Trong Câu Chuyện Xưa (3)




Trần Bình An vẫn thường xuyên tới thăm phủ Chu Huyền, đảo Nguyệt Câu và đảo Ngọc Hồ. Du Cối là người dễ nói chuyện nhất trên đảo Nguyệt Câu, mua bán thuận lợi nhất, vị đại tu sĩ Âm Dương gia trên đảo Ngọc Hồ kia cũng coi như ổn, tuy rằng chưa tới mức thân thiện nhưng vẫn có phong phạm của thương gia, ngược lại càng làm cho Trần Bình An dễ chấp nhận hơn. Trái lại hắn bị cắn chết bên chỗ tên quỷ tu họ Mã có tu vi thấp nhất này. Trừ khi Trần Bình An có thể thuyết phục được Lưu Trọng Nhuận đảo Châu Thoa, còn không thì sẽ không đàm phán được, vậy nên Trần Bình An giống như một bà mối, thường xuyên chạy tới chỗ đảo Châu Thoa. Lưu Trọng Nhuận còn bướng bỉnh hơn cả tên quỷ tu. Người đưa thực phẩm mà Trần Bình An không đề cập tới chính là khách quý của đảo Châu Thoa. Trong Bảo Châu các, những thiếu nữ xinh đẹp với rượu ngon, trà ngon đang chờ đợi, nếu là tạp dịch hay thuyết khách ti tiện của hoàng tộc Lưu thị năm đó thì ngay cả sơn môn của đảo Châu Thoa cũng không được vào.
Trần Bình An cứng đầu cũng cũng không hề bước qua cổng núi, lần nào cũng đứng ở chỗ bến đò nói vài với Lưu Trọng Nhuận rồi chống thuyền quay về.
Thật ra hai người họ nói chuyện cũng rất hợp ý, lúc trước ở Ngẫu Hoa phúc địa dạo chơi gần ba trăm năm thời gian, nhìn thấy rất nhiều chuyện trên quan trường và trong hoàng gia, chỉ có điều hiện giờ Trần Bình An không muốn phân tâm, cũng thể phân tâm. Sau này một ngày nào đó phải rời khỏi Thư Từ hồ, Trần Bình An nhất định sẽ đến thăm đảo Châu Thoa, nói ra những nghi hoặc trong lòng, hỏi Lưu Trọng Nhuận, người năm xưa từng suýt chút nữa trở thành nữ tu xuất thân nữ tử đế vương đầu tiên của Đông Bảo Bình châu.
Tuy không thể thuận lợi đòi được những âm hồn đó như ở bên quỷ tu họ Mã, nhưng mà hai bên cùng nhau thảo luận một ít quỷ đạo thuật pháp, còn thú vị hơn so với Du Cối kẻ có thể nói chuyện tào lao suốt hai canh giờ vô nghĩa, về phần tu sĩ Âm dương gia của Ngọc Hồ đảo thì ít nói ít cười, Trần Bình An muốn trò chuyện cũng không cách nào mở miệng được, cho nên Trần Bình An vẫn đi tới phủ Chu Huyền nhiều hơn, với lại đều cùng ở Thanh Hạp đảo, ăn xong thì đi tản bộ, thường xuyên vừa đi vừa suy nghĩ lan man, ngẩng đầu lên đã thấy tới nơi rồi.
Hôm đó trong lúc hoàng hôn, Trần Bình An mới vừa đi đến phòng kiếm thì nhận được một bức mật thư do phi kiếm đưa tin, liền đến phủ Chu Huyền để giải sầu.
Phạm Tuấn Mậu bên thành Lão Long hồi âm, nhưng chỉ có bốn chữ, Vô khả phụng cáo (Tức: Không có gì để thưa, bẩm)
Trần Bình An cũng đành bó tay.
Nam Nhạc Chính Thần tương lai của Đại Ly, ngồi ngang hàng với Ngụy Bách làm đệ nhất thần linh một châu, huống chi so với Ngụy Bách, Phạm Tuấn Mậu còn nhỏ mọn hơn nhiều, không thể đắc tội.
Tuy nhiên, lúc ấy Trần Bình An đã viết rất rõ trong phong thư gửi đi rằng hắn đang nhờ vả cô, đôi bên đang làm ăn, nên theo lý mà nói Phạm Tuấn Mậu không nên như thế mới đúng.
Hôm nay Trần Bình An vẫn như mọi hôm chào “bà lão” gác cổng, rồi đi tìm quỷ tu họ Mã.
Không dừng lại, cũng không nói nhiều. Hồng Tô đã quay trở lại với dung mạo của một người phụ nữ bốn mươi tuổi cũng không cảm thấy lạc lõng, còn cảm thấy như vậy cũng khá tốt, không hiểu sao lại thấy thoải mái hơn.
Hôm nay sau khi Trần Bình An rời khỏi phủ Chu Huyền, hắn thấy Cố Xán và Tiểu nê thu đang đứng ở cuối đường, hỏi hắn tối nay có rảnh không. Cố Xán nói mẫu thân hắn vừa nấu xong một bữa ăn nhà đạm bạc.
Trần Bình An nói rằng tối nay không được. Hắn phải đến xem xét hai hòn đảo cách đảo Thanh Hạp khá xa, chắc chắn sẽ trở về rất muộn, dù là ăn đêm cũng không được. Cố Xán hơi thất vọng.
Trần Bình An không nói thêm gì nữa.
Cố Xán tiễn Trần Bình An ra ngoài gian phòng ở cổng sơn môn, đột nhiên hỏi: “Trần Bình An, thật sự huynh cũng có chút ý kiến với mẫu thân ta phải không?”
Trần Bình An xoa đầu hắn ta, nói: “Những chuyện này ngươi đừng suy nghĩ nhiều! Nếu thật sự xảy ra chuyện gì hay có vấn đề gì, ta sẽ tìm thời gian và cơ hội để nói chuyện với thẩm thẩm, nhưng sẽ không bao giờ nói gì không tốt về bà ấy trước mặt ngươi.”
Cố Xán như hiểu như không, cùng Tiểu nê thu rời đi.
Trần Bình An trở về phòng, vùi đầu vào thư án.
Bên trong một lầu cao của Trì Thủy thành, Thôi Sàm đặt bức mật thư xuống. Thôi Sàm xoa xoa mi tâm, cân nhắc cẩn thận.
Thôi Đông Sơn không hề rời khỏi nửa bước, vẫn đang ở trong tòa lôi trì màu vàng đó, lúc này chẳng qua là đang bắt chước theo Thiên Địa trang của Trần Bình An. Khuynh hướng của thế sự và sự thăng trầm của lòng người đều có thể suy đoán được, đây vẫn luôn là kiến thức cá nhân mà Thôi Sàm đã nghiên cứu rất kỹ.
Thôi Sàm tự nhủ: “Một mặt, Trần Bình An đã đến sớm hơn dự kiến là do đầu óc của Cố Thao, tất nhiên cả Trần Bình An nữa, đều biết suy nghĩ hơn so với thủy thần sôg Tú Hoa, khiến cho khả năng Nguyễn Tú và Cố Xán ở trong Thư Giản hồ đôi hai bên đều bị thiệt hại đã bị dập tắt từ trong trứng nước. Nhưng đây vốn dĩ là một phần trong kế hoạch phá vỡ tình thế của Trần Bình An, cho dù ngươi không có ở đây, ta cũng sẽ không ngăn cản."
"Mặt khác, là ta đã hơi đánh giá thấp quyết tâm của Cố Xán, không hành động lỗ mãng, ngay đêm đó điều khiển con chạch kia đến khiêu khích Nguyễn Tú. Vì thiện cảm của Nguyễn Tú dành cho Trần Bình An mà nàng ta đã chuyển hướng sự chú ý khỏi con chạch đó rồi. Và cả dã tâm của chủ nhân Cung Liễu đảo Lưu Lão Thành, hai thứ đó đều lớn hơn tưởng tượng của ta rất nhiều. Đây đều là những biến số lớn."



Bạn cần đăng nhập để bình luận