Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1598 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (9)



Chương 1598 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (9)




Trần Bình An như đang tự hỏi bản thân, nhánh cây chống lên mặt đất, lẩm bẩm nói: “Ngươi biết ta sợ nhất là điều gì không, ta sợ những đạo lý khi đó có thể thuyết phục được mình, khiến bản thân ít chịu ấm ức hơn, có thể giúp mình vượt qua khó khăn trước mắt, sẽ dần trở thành đạo lý theo ta cả cuộc đời. Dòng thời gian vẫn luôn chảy xuôi ở khắp mọi nơi, nhưng chúng ta rất khó nhìn thấy được, giống như ta mới vừa nói, trong quá trình không thể nghịch chuyển này, có rất nhiều văn tự màu vàng kim của đạo lý thánh hiền sẽ mờ nhạt dần đi.”
“Những điều hôm qua từng là đạo lý, hôm nay sẽ không còn tồn tại nữa.”
Cố Xán đột nhiên nghiêng đầu nói: “Trần Bình An, hôm nay huynh nói với ta những điều này, là vì huynh hi vọng ta sẽ biết sai có đúng không?”
Trần Bình An không trả lời Cố Xán, vẫn cứ nói tiếp: “Nhưng mà ta cảm thấy thứ thấp nhất, thấp quá trời thấp, thấp đến nỗi trông giống như thứ gì đó rớt xuống con đường đầy phân gà phân chó trong ngõ Nê Bình của chúng ta vẫn sẽ không thay đổi, một vạn năm trước là thế nào thì hôm nay vẫn cứ là thế ấy, một vạn năm sau nữa vẫn sẽ như vậy.”
“Ví dụ như lúc chúng ta sắp chết đói... Trần Bình An ta vẫn không nghĩ đến chuyện đi ăn cắp ăn trộm, cả đời ta sẽ nhớ mãi bát cơm mà thẩm thẩm mở cửa đưa cho ta. Trần Bình An ta còn nhớ lúc trước có người đưa cho ta mỗi xâu kẹo hồ lô, nhưng ta đã cố nhịn lại không đưa tay ra nhận. Ngươi có biết lúc đó ta vừa chạy đi, vừa tự nhủ những gì trong lòng không?”
Chỉ cần không liên quan đến chuyện mình chịu nhận sai thì Cố Xán sẽ thấy vui vẻ lại ngay, hắn tò mò hỏi: “Là gì vậy?”
Trần Bình An nhìn về phương xa: “Nếu như ta nhận, vậy là không đúng rồi, bởi vì lúc ấy ta còn có mấy đồng xu, ta sẽ không chết đói liền được. Ta không thể nhận lấy xâu kẹo hồ lô kia, bởi vì ta sợ lỡ như được nếm thử đồ ăn ngon rồi, cuộc sống vốn chỉ cần ăn bát cơm no đã thấy rất thỏa mãn, từ đây sẽ trở nên khó khăn, sẽ làm cho cuộc sống sau này của ta càng thêm gian nan, tới lúc đó vất vả lắm mới có chén cơm ăn no lưng lửng bụng nhưng bản thân vẫn cảm thấy không thỏa mãn. Chẳng lẽ mỗi ngày ta đều phải đi xin kẹo hồ lô của người kia ăn? Lui một vạn bước mà nói, cho dù mỗi ngày hắn ta đều vui lòng bố thí cho ta, nhưng nếu như một ngày nào đó sạp hàng của hắn ta không còn nữa, đến lúc đó ta phải làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Trần Bình An hoảng hốt: “Nhưng ngươi biết không, những đạo lý này lúc đó đều chẳng thể chống lại được sức hút của kẹo hồ lô, lúc đó ta rất muốn quay đầu nói với người bán kẹo hồ lô kia rằng ta đổi ý rồi, hay là ông cho ta một xâu kẹo hồ lô đi. Ngươi có biết ta làm sao để mình không quay đầu lại không?”
Trần Bình An tự hỏi tự trả lời: “Ta đã nói với chính mình rằng Trần Bình An, Trần Bình An, ngươi tham ăn gì chứ, nói không chừng một ngày nào đó cha ngươi trở lại rồi, đến lúc đó sẽ được ăn, ăn no căng! Cha đã hứa với ngươi lần sau về nhà sẽ mang kẹo hồ lô về cho ngươi, cho nên sau đó ta đã âm thầm chạy qua bên kia, sau này không nhìn thấy người bán hàng rong thì ta có hơi buồn một chút, không phải buồn vì tiếc không cầm kẹo hồ lô ăn mà là có hơi lo lắng, nếu như cha về nhà mà không mua không được kẹo hồ lô thì làm sao bây giờ.”
Cố Xán đưa tay muốn kéo kéo ống tay áo của người này một cái, chỉ là hắn không dám.
Trần Bình An lẩm bẩm nói: “Người sống dù sao cũng phải có gì đó để nhớ nhung, đúng không?”
“Ngươi cho rằng ta không biết cha ta chắc chắn không thể trở về hay sao?”
“Ta biết chứ.”
“Nhưng ta vẫn luôn nghĩ như vậy đấy.”
“Ngươi còn nhớ lúc ngươi còn nhỏ xíu, ban đêm đi ra ngoài, ngươi có hỏi tại sao ta không sợ quỷ chút nào? Cũng không phải ngay từ đầu ta đã không sợ quỷ đâu, chỉ là có một ngày ta đột nhiên nghĩ nếu như trên đời này thật sự có quỷ, vậy ta sẽ được gặp lại cha mẹ ta rồi. Nghĩ đến đây, lá gan của ta cũng lớn hơn nhiều.”
“Chỉ là ta thấy hơi lo lắng, cha mẹ tốt như vậy, nếu như thật sự biến thành quỷ, vậy bọn họ chắc chắn sẽ là quỷ tốt, có khi nào sẽ bị ác quỷ ức hiếp, khiến cho bọn họ không thể nào đến gặp ta được.”
Trần Bình An nói xong mấy câu này rồi xoay người, xoa đầu Cố Xán: “Để ta ở một mình chút nhé, ngươi đi đi.”
Cố Xán khẽ gật đầu, nhẹ nhàng rời đi.
Sau khi Cố Xán đã đi được một quãng xa, quay đầu nhìn lại, trong lòng hắn đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ lạ lùng.
Dường như Trần Bình An đã không còn nhiều đau thương và tức giận như ngày hôm qua.
Nhưng mà hình như Trần Bình An lại càng thêm... thất vọng, nhưng không phải là thất vọng với Cố Xán hắn.
...
Đêm hôm ấy, Cố Xán nhận ra phòng của Trần Bình An vẫn đèn đuốc sáng trưng, hắn bèn đi tới gõ cửa.
Trần Bình An vòng qua thư án đi đến cái bàn bên cạnh chính sảnh, hỏi: “Vẫn chưa ngủ à?”
Cố Xán cười nói: “Không phải huynh cũng chưa ngủ sao?”
Đầu tiên Cố Xán nhìn thấy trên bàn có những trang giấy viết lít nha lít nhít chữ, còn sọt rác thì một tờ giấy cũng không có, hắn hỏi: “Đang luyện chữ?”
Trần Bình An lắc đầu nói: “Đang suy nghĩ nên tiện tay viết ra thôi. Những năm nay, những thứ mà ta nhìn thấy, nghe thấy hay là nghĩ tới, thật ra vẫn còn chưa đủ.”
Cố Xán hỏi: “Vậy có nghĩ ra điều gì hay không?”
Trần Bình An suy nghĩ một hồi: “Vừa rồi nghĩ ra một câu, sự tự do thật sự của cường giả thế gian nên bị giới hạn bởi kẻ yếu.”
Cố Xán liếc mắt nói: “Ta là cường giả gì chứ, hơn nữa giờ ta cũng chỉ mới mấy tuổi đâu?”
Trần Bình An nói: “Điều này có liên quan đến tuổi tác, nhưng không phải là mối liên hệ tất yếu. Trước kia ta đã gặp rất nhiều đối thủ lợi hại, nương nương Đại Ly, một lão giao lợi hại có tu vi còn mạnh hơn Tiểu Nê Thu, một vị tu sĩ Phi Thăng cảnh. Bọn họ không phải là người xấu hoàn toàn, trong mắt rất nhiều người, bọn họ cũng là những người rất tốt. Nhưng ít nhất bọn họ không hiểu được những đạo lý này.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận