Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 737: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (2)

Chương 737: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (2)Chương 737: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (2)
Chương 737: Đại Ly Trần Bình An Ở Đây (2)
Tống Vũ Thiêu tức giận, hận không thể gõ một cái lên trên đầu tên ngốc này,"Đồ ngu! Tiểu tử ngươi thực sự xem bầu rượu nát của mình là hồ lô dưỡng kiếm bên hông kiếm tiên trên núi? Hơn nữa, ngươi một võ phu thuần túy rèn luyện thể phách, có hồ lô dưỡng kiếm trong truyền thuyết thì có tác dùng gì? !"
Trần Bình An di di bước chân, đứng ở phía sau Tống Vũ Thiêu, đi tới một nơi binh mã triều đình Sơ Thủy quốc không thể nhìn thấy, trùng trùng vỗ lên dưỡng kiếm hồ lô có đề khoản khắc dấu "Khương hồ", trầm giọng nói "Mùng Một, có người xem thường ngươi kìa, ra đi."
Tống Vũ Thiêu đứng lặng người ở nơi đó.
Cái gì vậy?
Hồ lô rượu màu đỏ thắm cũng không có động tĩnh gì.
Trần Bình An có chút xấu hỗ,"Mười Lăm."
Vù một cái, một luồng kiếm quang xanh biếc kinh thế hãi tục tấn mãnh lược ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm, tốc độ cực nhanh, có thể nói nhanh như điện chớp, chuôi tiểu kiếm bỏ túi trong suốt lung linh chợt huyền đứng ở không trung giữa hai người, sau đó lắc lư chầm chậm, như là đang tranh công thỉnh thưởng cùng chủ nhân Trần Bình An.
Trần Bình An trong lòng đã biết rõ, hai vị tiểu tổ tông trong hồ lô dưỡng kiếm, phi kiếm Mười Lăm ôn thuần nghe lời, Trần Bình An vừa có tâm ý, Mười Lăm sẽ chỉa mũi kiếm tới, quả thực là tâm phúc thấu hiểu lòng hắn, về phần vị đại gia Mùng Một kia, thật sự là làm cao vô cùng, trừ phi đứng giữa lằn ranh sinh tử, hoặc là tự nó cảm thấy hứng thú, Trần Bình An trên cơ bản không sai sử được, nhưng đối với điều này Trần Bình An cũng không ép buộc, không hy vọng xa vời Mùng Một có thể giống như Mười Lăm, nghe lời trong mọi chuyện, ít nhất trong vài lần thời khắc máu chốt, Mùng Một chưa bao giờ chơi xỏ mình.
Tống Vũ Thiêu kinh ngạc nói: "Thật đúng là hồ lô dưỡng kiếm của một đại kiếm tiên? !"
Trần Bình An nhếch miệng cười.
Nhưng mà lựa chọn cùng lời nói ké tiếp của Tống Vũ Thiêu, vẫn như cũ tràn ngập cũ kỹ cổ hủ của người từng trải, vỗ vỗ bả vai Trần Bình An,"Trần Bình An, nhớ kỹ, Thiên kim chỉ tử, tọa bất thùy đường! (°) Đi thôi, ngươi có thể tới đây tiễn đưa, coi như là đã tận ý rồi, con đường võ đạo của ngươi đã là đường bằng phẳng, người càng mang trọng bảo, hẳn là càng quý trọng lập tức an ồn, đi đi, chớ lề mèề dây dưa nữa, có tin hay không, trước khi ta giao thủ cùng đại quân, sẽ đánh ngươi mặt xám mày tro trước? I"
(1) Ý nói kẻ giàu có trong nhà cất giữ nhiều vàng bạc, sẽ không dám ngồi gần lối vào chính đường, vì sợ sẽ có người đập mái ngói mà xông vào. Nếu thấy nơi nguy hiểm thì phải tránh đi. Còn có ý nói, tiền là vật ngoài thân, phải biết giữ tính mạng của mình, không nên tùy tiện nhảy vào chỗ nguy hiểm. Tống Vũ Thiêu tàn khốc nói: " Tống Vũ Thiêu ta nói được làm được!"
Nhưng cũng vẫn là một câu "nhưng mà”.
Thiếu niên lang mới ra đời, một thân giang hồ khí thẳng thắn, đúng là không thua kém chút nào người từng trải Tống Vũ Thiêu.
Thiếu niên phương Bắc giầy rơm, đeo hộp gỗ, bên hông treo hồ lô dưỡng kiếm, trong hồ lô có phi kiếm, đã đi qua thiên sơn vạn thủy, trịnh trọng nói với lão nhân: "Trần Bình An ta đến từ phương Bắc Đại Ly Long Tuyền quận huyện Hòe Hoàng ngõ Nê Bình, đã hành tâu giang hồ rồi!"
Lão nhân xoay người, cười to nói: "Nhóc con này, ngươi có phải kẻ ngốc không vậy?" Trần Bình An bước đi về phía trước, cùng lão nhân sóng vai mà đứng,"Ta còn muốn mời lại ông một bữa lầu."
Lão nhân thật sự không yên lòng, tuy mắt nhìn phương xa, nhưng không thể không hỏi lại: "Tình thế không ồn, ngươi thật sự có thể bỏ chạy thoát thân?”
Trần Bình An gật đầu nói: "Ta chẳng những có hồ lô dưỡng kiếm cùng phi kiếm hộ thân, đêm qua ta còn một hơi viết hai mươi tờ Phương thốn phù, có thể giúp ta súc địa thành thốn, thật sự muốn chạy trốn, tốc độ bảo đảm vù vù, ngay cả chính ta cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái."
Tuy nghe có vẻ rất giống lời nói giỡn chơi, nhưng lão nhân quay đầu cần thận đánh giá thần sắc thiếu niên, căn bản không giống như là đang nói giỡn.
Lão nhân bèn yên lòng, hào khí chạm mây, đưa tay đè lên chuôi kiếm "Ngật Nhiên","Tốt! Vậy chờ tiểu tử ngươi mời ta ăn bữa lâu!"
Trần Bình An đột nhiên nhẹ giọng hỏi: "Đi tửu lâu ăn lâu, có thể uống rượu tự mang theo không?”
Có thêm hồ lô dưỡng kiếm, phi kiếm cùng cái gì Phương thốn phù, nhưng bộ đức hạnh tham tiền một xu không muốn tiêu hoang thì vẫn như cũ.
Lão nhân cười ha ha nói: "Cái này có gì được hay không được, quá được đi chứ!"
Tống Vũ Thiêu lược về phía trước, trường kiếm ra khỏi vỏ trúc, kiếm khí quanh quần giữa thiên địa, oang oang cười to: "Ihứ cho ta đi trước một bước, cứ đi theo sau ta là được!"
Một phương là hai người mà thôi, một phương là đại quân vạn người.
Nhưng mà về sau đối mặt đôi một già một trẻ người trong giang hò, lại mỗi người như lâm đại địch, lúc trống trận vang rên, có sĩ tốt trẻ tuổi xuất thân đóng quân tại địa phương theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
Bởi vì kiếm khí rất gân.
Hai mãng phu giang hồ đối trận, chỉ cần tiêu hao đến khi đối phương chết là được rồi, không cần quá chú ý bài binh bố trận trên sa trường, đơn giản là lúc đầu ky quân xung phong, lại thích hợp mở ra phong tuyến, tả hữu phối hợp tác chiến, tận lực dùng mưa tên bao trùm toàn bộ lộ trình phá trận của tên Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc kia, sau đó chính là bộ binh phía sau khởi trận, đao thuẫn thủ ở phía trước, trường mâu đâm ra, hình thành một bức tường đồng vách sắt tầng tầng lớp lớp.
Trừ bộ tốt cung nỏ trong quân chế Sơ Thủy quốc, còn âm thầm kèm theo máy chục cung thần lấy ra từ trong kho triều đình hoàng gia, do thợ thủ công Mặc gia tỉ mỉ chế tạo ra, luôn luôn được võ tướng binh gia nễ trọng, mũi tên có khắc dấu vân văn phù lục, thân mũi tên dùng sắt tinh khiết mà đúc thành, lông vũ của mũi tên là điêu linh màu vàng, một mũi tên cứng cỏi và nặng nè, cho nên thân tiễn thủ xuất thân quân đội binh nghiệp bình thường đều không thể khống chế, chỉ có lực sĩ võ đạo tạo nghệ không tầm thường trong quân mới có thể kéo hết cung, uy lực thật lớn, tốc độ, tầm bắn cùng độ chính xác đều phải hơn xa cường cung bình thường.
Cuối cùng ở bốn phía xung quanh đại tướng quân Sở Hào, tụ tập gần hai mươi tay sai, cao thủ giang hồ bảo vệ, Tống Vũ Thiêu muốn một mình khai trận, giết tới trước mặt Sở Hào, khó như lên trời.
Nhưng mà Sở Hào biết mình ổn định nắm chắc thắng lợi, dưới trướng ba ngàn tinh ky đích hệ có thể chinh chiến thiện chiến, cũng có thể đủ để không sợ một danh hiệu Kiếm Thánh, có gan chính diện xung phong, cũng không có nghĩa thuộc hạ binh mã còn lại đều có thể hung hãn không sợ chết, Sở Hào ở sa trường đã lâu, trong lòng biết rõ ràng điều này, cho nên phái người truyền lời cho vài vị võ tướng đóng quân địa phương, lần này chiến mã đạp lên giang hồ, trong quân mỗi một người chết trận, số tiền triều đình trợ cấp khiến cho người ta cắn lưỡi, là một trăm lượng bạc, gia tộc có sĩ tốt bỏ mình, như nhau miễn quân dịch mười năm!
Nhưng mà kẻ lâm trận dám cả gan lùi bước, lập tức hành quyết, lại còn xử lý theo luật pháp biên quân, gia tộc lưu đày ngàn dặm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận