Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1377 - Tra ra manh mối món tiền nhỏ chồng chất (8)



Chương 1377 - Tra ra manh mối món tiền nhỏ chồng chất (8)




Trần Bình An lười giải thích với cô.
Gọi Bùi Tiền đã đeo hành lý xuống, cầm gậy leo núi, rời khỏi sân, dọc theo con đường nhỏ yên tĩnh kia bên ngoài Sư Tử viên.
Liễu Bá Kỳ vẫn ở lại trong sân, đột nhiên cười cười.
Nếu Trần Bình An dám nhận lấy.
Cô sẽ muốn xuất đao giết người.
Như vậy Trần Bình An rốt cuộc là vì sao từ chối món quà thiên kinh địa nghĩa này?
Là phát hiện động cơ của cô, không dám thu, hay thật sự chỉ là không muốn nhận lấy?
Liễu Bá Kỳ không đi nghĩ sâu xa, tuần thú chi bảo đã lưu lại, như vậy suy nghĩ của Trần Bình An sẽ không liên quan tới cô nữa.
Bùi Tiền sôi nổi theo bên cạnh Trần Bình An sáu bước đi cọc, tò mò hỏi: “Sư phụ, vì sao không cần khối vàng đó, nhìn rất thích mà? Hơn nữa nữ quan kia còn nói nhiều chỗ tốt như vậy.”
Trần Bình An vừa ra quyền đi cọc, vừa mỉm cười nói: “Văn vận Liễu thị móc nối với nó, chúng ta lấy đi, Liễu Thanh Sơn làm sao bây giờ? Hắn còn tặng ngươi một quyển sách mà.”
Bùi Tiền nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Cũng đúng, thúc thúc què vốn đã đáng thương như vậy, vẫn là để hắn giữ đi.”
Sau đó Bùi Tiền theo Trần Bình An cùng nhau đi cọc.
Bùi Tiền thình lình cười nói: “Sư phụ, cái này gọi là quân tử không đoạt thứ người ta yêu thích?”
Trần Bình An ra quyền không ngừng, chậm rãi mà đi, lắc đầu nói: “Ta a, cách quân tử thật sự còn xa lắm.”
“Xa bao nhiêu? Có xa bằng từ Sư Tử viên đến chúng ta nơi này như vậy hay không?”
“Đại khái so với Ngẫu Hoa phúc địa đến Sư Tử viên, còn xa hơn.”
“Xa như vậy? !”
“Cũng không phải.”
“Sư phụ, nhưng xa nữa, cũng đi đến được nhỉ?”
“Đúng. Điều kiện tiên quyết là chớ đi lầm đường.”
Bùi Tiền đột nhiên dừng bước, đứng bất động chốc lát, đợi cho Chu Liễm và Thạch Nhu đều sát vai đi về phía trước, sau đó nó lặng lẽ đưa tay đến phía sau mông, bàn tay hơi nắm lại, chạy đến Chu Liễm bên kia, cười hì hì hỏi: “Có muốn biết trong tay ta cất giấu gì hay không?”
Chu Liễm đen mặt: “Cút đi.”
Bùi Tiền đưa tay về hướng Thạch Nhu, “Thạch Nhu tỷ tỷ, ngươi đoán xem? Đoán trúng ta sẽ tặng cho ngươi.”
Thạch Nhu trừng mắt.
Trần Bình An vốn đang trộm vui, kết quả nhìn thấy Bùi Tiền cười hì hì nhìn về phía mình, không đợi nó nói chuyện, lập tức cho một cái gõ đầu.

Theo đường nhỏ ra khỏi Sư Tử Viên, đi ngang qua một hồ nhỏ có mảng cỏ lau xanh biếc khẽ đong đưa, quẹo một cái sẽ có thể rẽ vào đường cái đi về phía kinh thành Thanh Loan quốc, kết quả sau khi vừa vòng ra khỏi đường nhỏ cỏ lau liền nhìn thấy có người ngồi xe trâu, mệt mỏi, vừa mới từ đường cái bên kia tiến vào đường nhỏ, đường hẹp, mặt đường gập ghềnh, xe bật lên một cái, nam tử thanh sam ngồi ở phía sau thiếu chút nữa bắn ra, bị xóc thất điên bát đảo, thiếu chút nữa rã rời, mà người đánh xe, là vị thiếu niên bộ dáng thư đồng, đại khái là bị lão gia nhà mình thúc giục suốt đường, bản thân lại trong tuổi tính tình xúc động, cộng thêm thủ pháp khống chế xe trâu gượng gạo, con trâu tung bốn vó chui vào con đường nhỏ này, kết quả như thế nào cũng không ngờ từ cuối đường nhỏ vốn chỉ có bờ hồ cỏ lau của Sư Tử Viên lại có đoàn người đi ra, người cầm đầu đi trước lại là một tiểu cô nương sôi nổi, tay cầm gậy leo núi, nếu như va chạm, còn không phải sẽ gây ra tai nạn chết người?
Thiếu niên thư đồng hoảng hốt, nam tử thanh sam càng sốt ruột hơn, một người luống cuống tay chân, một người lớn tiếng nhắc nhở, vì thế Bùi Tiền trợn to mắt, nhìn chiếc xe trâu kia, con trâu già trên đường lắc qua lắc lại kéo hai tên to ngốc, nhanh như chớp lao vào trong hồ cỏ lau đong đưa.
Thật ra Bùi Tiền sớm đã tránh được, đứng ở trong một bụi cỏ lau lớn, cho dù xe trâu có xông thẳng tới, cũng không có vấn đề, chắc chắn không húc trúng nó.
Sao, sáng sớm đã có người nhảy xuống hồ tắm rửa à? Chẳng lẽ thật ra là một nhân vật thần tiên, con trâu kia có thể kéo cái xe đạp nước hành tẩu, đặc biệt tiên khí? Lúc trước nó không phải cưỡi con trâu loại địa ngưu sao, quả thật thần kỳ, lên núi xuống nước, rất vững vàng.
Nhưng một màn trước mắt này hình như không phải chuyện như vậy, một lớn một nhỏ, kêu oai oái, sau đó ‘Phốc’ một tiếng, bọt nước bắn tung tóe, không thấy bóng dáng nữa.
Bùi Tiền dời bước, theo đường nhỏ xe trâu nghiền áp cỏ lau mà ra kia nhìn lại, cả chiếc xe trâu trực tiếp lao xuống nước.
Bùi Tiền sờ cằm, lâm vào trầm ngâm, nghe nói thần tiên trên núi chỉ cần mang theo Tị Thủy Châu, thăm dò vực sâu xuống nước bắt giao bắt rồng, như giẫm trên đất bằng.
Chu Liễm và Thạch Nhu bay vút đi cứu người cứu trâu.
Trần Bình An véo tai Bùi Tiền, “Bảo ngươi cẩn thận nhìn đường.”
Bùi Tiền kiễng gót chân, lớn tiếng cầu xin tha thứ, giải thích: “Con sao dự đoán được, cái xe trâu kia bản thân không đi chính đạo, cũng phải lắc lư như hán tử uống say, xoay qua xoay lại, rồi tự đưa chính mình xuống rãnh, ai u, đau đau đau... Sư phụ, con thật sự đã nhường đường... Hơn nữa xe trâu xe la, sư phụ cũng từng thấy, không phải đều chầm chậm sao, chiếc xe trâu này thật khí phách, hận không thể bay lên...”
Trần Bình An buông tay, để Bùi Tiền đứng vững. Bùi Tiền nhe răng nhếch miệng, đưa tay nhẹ nhàng xoa vành tai, đau thật.
Quả nhiên Chu Liễm là miệng quạ đen, hắn vừa mới nói cái gì muốn mình đừng đắc ý vênh váo.
Trần Bình An nhẹ nhàng thở ra, Chu Liễm và Thạch Nhu sau khi xuống nước, rất nhanh thôi đã mang chủ tớ hai người chung với con trâu và xe cùng nhau đưa lên bờ.
Thiếu niên lòng còn sợ hãi, ngồi ở trên cỏ lau lúc trước bị xe trâu nghiền cho ngã rạp, khóc toáng lên.
Con trâu già sau khi lên bờ, thân thể run run, vừa vặn quật đuôi lên đầu thiếu niên, nó mới thôi không khóc nữa.
Nam tử thanh sam ước chừng ba mươi tuổi, tướng mạo không già, sau khi được cứu lên bờ, chắp tay tạ lễ với Thạch Nhu.
Trần Bình An đi đến, ôm quyền xin lỗi.
Nam tử thanh sam xấu hổ không chịu nổi, vội vàng lại chắp tay xin lỗi.
Cuối cùng vị nam tử này lau vệt nước trên mặt, mắt sáng ngời, hỏi Trần Bình An: “Là Trần công tử và nữ quan tiên sư liên thủ cứu Sư Tử Viên chúng ta phải không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận