Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1283: Quân Tử Võ Bị (1)

Chương 1283: Quân Tử Võ Bị (1)Chương 1283: Quân Tử Võ Bị (1)
Chương 1283: Quân Tử Võ Bị (1)
Trần Bình An sửa lại lời nói: "Không phải mượn."
Từ Viễn Hà tuy đau lòng, vẫn là vẻ mặt kiên nghị, Một tòa đô Đốc phủ to như vậy, sẽ không mọc chân bỏ chạy, sau này sẽ có cơ hội đòi lại, một khi đại đô đốc phủ là chủ mưu trận vây giết này, vậy thì chúng ta tự chui đầu vô lưới, Thanh Loan quốc Đường thị hoàng đế luôn kiệt ngạo bắt tuân, vị đại đô đốc kia lại là tâm phúc đích hệ của Đường thị hoàng đế, chúng ta rất dễ dàng trở thành cái bia cho mọi người nhắm tới, hơn nữa có lý nói không rõ, người ta tùy tiện hắt chút nước bẩn xuống, chúng ta chạy cũng không chạy thoát."
Trương Sơn Phong xưa nay tính tình không húc đầu vào tường thì không quay đầu, bằng không cũng sẽ không bỏ nho học đạo, lên núi làm đạo sĩ, lần này từ Bắc Câu Lô Châu nam hạ đi xa Bảo Bình Châu, hiểu biết rất nhiều, hụt hãng lẫn thu hoạch đều có, đã trưởng thành lên rất nhiều, sau khi nghe Từ Viễn Hà giải thích, cũng sẽ không kiên trì ý kiến của mình nữa.
Trần Bình An áp ủ hồi lâu, mới nghĩ ra một ý kiến hợp tình hợp lý, đã có thể khiến Trương Sơn Phong cùng Từ Viễn Hà không liên lụy đến trong biến đổi nhấp nhô của mình, lại có thể khiến hai người yên tâm đi về phía đại đô đốc phủ,"Ở một thư viện của Đồng Diệp Châu ta có được kỳ ngộ, có được một ngọc bài, thời khắc mắu chốt có thể lấy để giữ mạng, tuy nói hôm nay Thanh Loan quốc ngư long hỗn tạp, chúng ta không thế khinh thường, nhưng mà có khối... ngọc bài kia tương tự như quân tử thư viện đích thân tới, Kim Đan Nguyên Anh tằm thường đều không dám hạ sát thủ. Cho nên chúng ta đi lấy lại Chân Vũ Kiếm cùng thanh đoản đao kia. vấn đề không lớn." Trong phép xử sự quả thật phải luôn chú ý đối đãi chân thành với người khác, nhưng nếu vì vậy mà đưa người ta vào hiểm cảnh, gặp phải loại tai ương ngập đầu tương tự như Trần Bình An gặp phải Đỗ Mậu, vậy không thể gọi là chân thành, mà là không tim không phổi, không hiểu chuyện đời.
Bùi Tiền cùng bốn người bức họa cuộn tròn đã đến gàn.
Bọn họ đều cực kỳ tò mò đối với thân phận của đạo sĩ trẻ tuổi cùng hiệp khách râu quai nón. Xem ra không phải đồng hương của Trần Bình An, mà là bằng hữu trước kia trên đường đi xa gặp được. Bốn người bọn Ngụy Tiện đều nhìn ra được, đạo sĩ trẻ tuổi chỉ là luyện khí sĩ cảnh giới thường thường, đao khách râu rậm là ngũ cảnh võ phu cơ sở tạm ổn, chỉ có như vậy thôi sao?
Bùi Tiền luôn vụng trộm đánh giá hai người, lúc này nó cầm gậy leo núi, bên hông đeo chéo kiếm trúc đao trúc do Trần Bình An tự tay làm, nó đứng ở bên cạnh Trần Bình An, cười nói: "Chào đạo sĩ ca ca, chào đao khách thúc thúc, ta tên Bùi Tiền, là khai sơn đại đệ tử của sư phụ ta!"
Từ Viễn Hà sang sảng cười to, tự dưng được lên chức.
Trương Sơn Phong tuy bi phi kiếm bản mạng của kiếm tu đâm thủng đầu vai, sau khi bôi kim sang dược, sắc mặt vẫn có hơi trắng bệch, nhưng thấy cô bé gầy gò này tự xưng đại đệ tử của Trần Bình An, khóe miệng đạo sĩ trẻ tuổi nhếch lên, cười chào hỏi với tiểu cô nương: "Chào Bùi Tiền, ngươi máy tuổi rồi?"
Bùi Tiền cười tủm tỉm nói: "Mới bảy tuổi, cho nên vóc dáng mới cao có một chút như vậy thôi."
Trần Bình An nghiêm khắc cú đầu.
Bùi Tiền khổ bởi sĩ diện, lập tức vẻ mặt cầu xin nói: "Thật ra ta mười môt tuổi mu rồi." Trần Bình An xoay người, ngồi xốm xuống, quay đầu nhìn về phía Từ Viễn Hà,"Bị thương nặng như vậy, làm sao bây giờ?"
Từ Viễn Hà cùng Trương Sơn Phong cùng nhau ngồi xổm xuống, hán tử râu xồm vuốt râu trầm ngâm nói: "Không nói Địa tiên Kim Đan lén lút kia, chỉ nói đám dã tu cưỡi cáo kia, tâm tính bát chính, nếu chúng ta cứ như vậy mặc kệ thổ ngưu, vậy là chết sớm chết muộn đều phải chết. Lúc trước ngươi từng nói câu nói rất hay, tiền của ai cũng không phải từ trên trời rơi xuống, gió to thổi đến, tiễn phật tiễn đến tây thiên, tạm thời để nó lấy chân thân như vậy đi theo bên cạnh chúng ta, đợi thương thế chuyển biến tốt, tìm một chỗ địa mạch có thể che giấu thân hình, đến lúc đó tách ra cũng không muộn. Nhưng nếu vậy, trọng trách trên vai Trần Bình An ngươi sẽ nặng thêm.”
Trần Bình An cười nói: "Mới bao lâu không gặp nhau thôi đã khách sáo như vậy rồi sao?"
Từ Viễn Hà cười ha ha nói: "Lời khách sáo không tốn tiền của ta."
Bùi Tiền gật đầu như gà con mỗ thóc, rất tán đồng, lời khách sáo lời rắm ngựa, thực sự không tốn tiền. Vi thúc thúc râu xồm này, có thể xem là đồng đạo của mình.
So sánh với Bùi Tiền, bốn người bức họa cuộn tròn lại nhìn được nhiều hơn, nghĩ được xa hơn.
Bốn người Ngụy Tiện Tùy Hữu Biên, chưa từng nhìn thấy Trần Bình An hỏi ý kiến của người khác, hơn nữa cứ tự nhiên mà vậy mà nghe theo, tất cả nước chảy thành sông. Cần biết bốn người bọn họ trên cả hành trình, đánh đánh giết giết cũng không phải ít, Tùy Hữu Biên cũng đã chết máy lần, đủ loại biểu hiện của Trần Bình An, vô hình trung đều thể hiện một mặt cực kỳ cứng rắn, cứng cỏi cùng chủ kiến, nhưng đồng thời lại cho bốn người đủ sự tôn trọng, dù là Ngụy Tiện cũng không thể không thừa nhận, hắn nịnh nọt cái gọi là Trần Bình An "dùng sức mạnh để lãnh đạo", thật ra thành phần danh không xứng với thực không lớn, nếu đặt ở trong loạn thế Ngẫu Hoa phúc địa, nói không chừng Trần Bình An chính là đối thủ chiến trường gặp gỡ với hắn.
Trần Bình An nhìn về phía con thể ngưu màu vàng kia"Ngươi có thể lấy thân người xuất hiện hay không, nếu ta không nhớ lầm, chen thân Quan Hải cảnh hoặc là Long Môn cảnh, chắc hẳn có thê biến thành hình người nhỉ? Ta có bình đan dược chữa thương, ngươi nếu là lấy thân người mà dùng, hiệu quả càng tốt."
Trước khi rời khỏi Lão Long thành, Quế phu nhân nhờ người mang đến một cái hộp đa bảo làm từ gỗ quế, bên trong đựng mười hai bình đan dược, cũng không vung tiền như rác, mỗi một bình đều không phải thứ Địa tiên cần, mà là mỗi một bậc thang trung ngũ cảnh đều có lợi ích thực tế nhát.
Sau khi nghe được câu hỏi của Trần Bình An, con yêu vật Long Môn cảnh bị thương đại đạo căn bản kia lắc đầu. Trương Sơn Phong giải thích: "So với sơn tỉnh thủy quái tầm thường, nó tương đối đặc thù, tựa như giao long thuộc tính thủy, thuộc tính ngũ hành càng thuần túy, biến ảo hình người lại càng khó, giống như nó thì cần chen thân Kim Đan cảnh mới được."
Trần Bình An giật mình, gật đầu nói: "Không sao, chúng ta lần này đi đại đô đốc phủ, cố gắng vòng qua thành trì quận thành lớn, chọn lựa đường nhỏ sơn thủy là được."
Trương Sơn Phong cười nói: "Cái này chúng ta quen thuộc, hai năm qua ở Thanh Loan, Khánh Sơn quốc đi dạo không ít nơi."
Đợi Trần Bình An lấy ra một đan dược thích hợp luyện khí sĩ Long Môn cảnh dùng, thổ ngưu màu vàng sau khi dùng một nén nhang, đã có thể giãy giụa đứng dậy, tuy vẫn vết thương đầy người, nhưng ởi lại không đáng ngại nữa, dù sao yêu vật thuộc tính thổ trên thế gian, vốn nỗi tiếng về thể phách cứng cỏi, sức bền kinh người. Hơn nữa yêu vật Long Môn cảnh này nói thẳng, mình luyện hóa một bình sơn thủy men xanh làm một trong những vật bản mạng, có thể cát chứa, tích tụ thiên địa linh khí, Trần Bình An nghe huyền âm biết nhã ý, bèn gọn gàng dứt khoát mang toàn bộ bình linh đan kia cho thổ ngưu màu vàng, do nó thu vào trong bình sứ xanh bản mạng, chậm rãi hấp thu dược tính linh khí chữa thương.
Thổ ngưu màu vàng sau khi bốn chân chạm đất, trong hốc mắt thế mà nước mắt rưng rưng, nhìn chằm chằm người thanh niên trường bào trắng như tuyết trước mắt này,"Tiên sư cao phong, hồi báo như thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận