Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1155: Sang Năm Mười Một (1)

Chương 1155: Sang Năm Mười Một (1)Chương 1155: Sang Năm Mười Một (1)
Chương 1155: Sang Năm Mười Một (1)
Vẫn là không nên nhỗ mạ lên cho mau lớn, dục tốc bắt đạt.
Phù Kê tông đã loạn, khiến cho lão đạo sĩ có chút lo lắng.
Về phần vì sao trở về tiểu viện, lại còn nhìn ra tâm hồ Trần Bình An có động tĩnh khác thường, dường như cái chết của Chung Khôi, đối với tâm cảnh người này có ảnh hưởng tương đối lớn.
Nhưng khi hắn cần thận quan sát một phen rồi lại cảm thấy yên lòng.
Người tu hành, kiêng kị tâm như một chiếc thuyền con, dập dềnh theo sóng. Về phần tâm cảnh rối như tơ vò, ở trong mắt lão đạo sĩ đều không xứng gọi là kiêng kị không kiêng kị, căn bản là không nên tu đạo, tu đạo, may mắn leo cao cảnh giới, tất cả chỉ vì ham mê danh lợi, giành cơ duyên tranh pháp bảo đoạt linh khí, xuống núi hành tâu nhân gian, trừ diễu võ dương oai, cậy thế ức hiếp người khác, còn có thể làm được chuyện gì tốt?
Chẳng qua lão đạo nhân lại không quen nhìn rất nhiều Luyện khí sĩ tu lực không tu tâm, cũng chỉ có thể thủ mảnh đất nhỏ của riêng mình ở Thái Bình Sơn, để cho môn phong đỉnh núi nhà mình không bị nghiêng lệch.
Trần Bình An mặt dày mày dạn hỏi: "Không biết lão tiên sư, có hộ sơn trận pháp hay không?”
Lão đạo sĩ gật đầu nói: "Thái Bình Sơn ta còn có hai tòa hộ sơn đại trận, một tòa trận pháp trung khu tại Minh Nguyệt kính, nhưng chiếu khắp thế gian yêu tà, đề cho bọn chúng không thể ân nắp ở nơi nào, khoảng cách xa hay gần, phải xem người cầm kính tu vi cao thấp ra sao, một khi bị kính chiếu trúng, có thể khiến bọn chúng ngã cảnh trong thời gian ngắn ngủi. Sau đó sẽ đến phiên Tứ kiếm trận gặt hái, bốn thanh cổ kiếm, phỏng chế bốn thanh đại tiên kiếm viễn cổ, là phẩm trật bán tên binh, sau khi kết thành kiếm trận, chẳng khác nào là một cây tiên binh, đi vạn dặm xa, tới liền trong giây lát, lúc trước lão súc sinh kia, nếu không phải luyện hóa được một cây kiếm trong đó, đã sớm bị bàn đạo chém giết, nó có chạy thêm mấy ngàn dặm cũng không thoát được. Hôm nay nó thoát chết được, nhưng mà ở tầm Tiên Nhân cảnh, lão súc sinh vốn là vừa mới chen thân mười hai cảnh, cảnh giới không ổn, hơn nữa còn bị quy củ tòa thiên ha này áp chế. hôm nay vật bản mạng đã bị hủy, chân thân lại bị đâm thủng máy lỗ, tốn thương tới Nguyên thần, đã không đáng đề nhắc tới."
Thời điểm lão đạo sĩ đề cập đến con vượn già đeo kiếm kia, đằng đẳng sát khí, một thân linh khí mênh mông giống như thực chát, sương trắng mênh mông, như một dòng nước nhỏ quanh quần bốn phía, lão đạo sĩ lấy lại bình tĩnh, dị tượng biến mắt, cái này thật ra là một trong những di chứng ngã cảnh,"Phiền toái là phiền toái ở chỗ lão súc sinh kia đột nhiên chui xuống đất, theo một long mạch cổ đại đã tan nát mà biến mát, quá nửa là hắn đã sớm dự mưu đường lui.”
Lão đạo sĩ chỉ chỉ đỉnh đầu,"Lúc trước bàn đạo và lão súc sinh chém giết một hồi, sau đó lại đánh lùi một pho tượng âm minh đại lão, một vị Nho gia thánh nhân phụ trách tọa trấn phía trên màn trời Đồng Diệp Châu, đương nhiên nhìn thấy, dừng mắt ở Thái Bình Sơn chúng ta, sau khi biết được Chung Khôi đã chết thì giận tím mặt, tự mình đi đuổi giết vượn trắng kia, nơi nào nghĩ đến vẫn bị lão súc sinh đó trốn mát. Bây giờ phải trông chờ vào Hoàng Đình có chút nhân quả với nó, có thể tìm ra chút dấu vét để lại, chỉ cần phát hiện nó, cho dù Hoàng Đình chết trận, vị kia, một trong bảy mươi hai thánh nhân được cung phụng ở văn miếu, lần này sớm có chuẩn bị ra tay, có thể sẽ là một kích trí mạng."
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Lão đạo sĩ cười nói: "Đây là tình huống tệ hại nhất, nha đầu Hoàng Đình xưa nay luôn có vận khí tốt, lại rèn luyện tính tình ở Ngẫu Hoa phúc địa, có hai thanh cổ kiếm che chở, đuổi giết vượn trắng, nói không chừng chính là một cơ duyên để phá cảnh."
Trần Bình An ừ một tiếng. Lão đạo sĩ ý cười thích thú,"Sau khi bị bần đạo mạnh mẽ lôi ra khỏi Ngẫu Hoa phúc địa, vốn tưởng sẽ bị cô ta làm nũng thằm oán nửa ngày, không ngờ nha đầu kia nửa câu lải nhải cũng không có, dọc theo đường đi cô ta có nhắc tới ngươi máy lần, nói về sau nhất định phải đi Long Tuyền Đại Ly tìm ngươi."
ebookshop.vn - truyện dịch giá rẻ
Lão đạo sĩ nhẹ nhàng phát tay áo,"Kỳ quái, bằn đạo cũng không phải người ưa nói chuyện, những lời nói tối nay, bằng với lượng nước miếng của mấy chục năm. Trở lại chuyện chính, hộ sơn đại trận của Thái Bình Sơn ta rất có lai lịch, công thủ nhiều mặt, cho dù là rất nhiều thượng tông, chính tông sơn môn của Trung Thổ thần châu cũng không qua được trận nào. Bằần đạo không tiện một mình truyền cho ngươi phương thức luyện hóa và vận chuyền, cái này liên quan đến sơn thủy khí vận của Thái Bình Sơn, nhưng bản thân bằần đạo có một tòa hộ sơn trận, tự mình có được một tòa động phủ bí cảnh của tiên nhân thượng cổ, sát lực thật lớn, nhưng thật ra cũng có thể bán cho ngươi, chính là rất hao tiền bạc, khi tạo ra sẽ rất tốn tiền, duy trì đại trận vận chuyển càng ăn sơn thủy khí vân. bằần đao vốn định môt ngày kia, nếu như Hoàng Đình muốn tự lập môn hộ, khai tông lập phái ở nơi khác của Đồng Diệp Châu, hoặc là dứt khoát gả làm phu nhân người khác, cùng người ta kết thành đạo lữ, ta sẽ tặng cho cô ta làm đồ cưới, nói không chừng bằn đạo còn phải lấy ra hơn phân nửa tiền mua quan tài."
Trần Bình An nuốt nước miếng, không liên quan đến của hồi môn, tiền dưỡng lão của Hoàng Đình các thứ mà là bị dọa bởi bốn chữ kia "Rát hao tiền bạc"!
Lão đạo sĩ phát hiện Trần Bình An thần sắc do dự, cười ha ha, trêu ghẹo: "Rất biết tính toán, bần đạo thích!"
Không đợi Trần Bình An suy nghĩ rõ ràng những điểm máu chốt trong đó, lão đạo sĩ đã không đề cập tới chuyện hộ sơn trận nữa, nhẹ giọng nhắc nhở nói: "Trần Bình An. Tuy nhiên bần đạo không biết trên người ngươi mang theo bảo bối gì, có thể che lấp Thiên Cơ, phòng ngừa người khác thôi diễn bói toán phương vị cùng vận thế của ngươi, nhưng mà có được vật như vậy, ngươi nhất định phải giữ gìn quý trọng, thật sự là vật có thể ngộ không thể cầu, toàn bộ Thái Bình Sơn, cũng chỉ có một món mà thôi, nó còn thủy tổ khai sơn bọn ta lưu lại.”
Trần Bình An nhớ tới cây dù giấy dầu bình thường kia, gật mạnh đầu.
Nhìn Trần Bình An.
Lão đạo sĩ rất vui mừng.
Nữ quan Hoàng Đình, quân tử Chung Khôi, đều là những người trẻ tuổi có thể lọt vào tầm mắt của lão đạo sĩ, số lượng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Hôm nay cộng thêm Trần Bình An này nữa.
Lão đạo sĩ cảm thấy thiên cư ở góc trời đông nam Đồng Diệp Châu cũng tốt, hạo nhiên thiên hạ diện tích lãnh thổ mở mang rông lớn hơn cũng thế. người trẻ tuổi như vậy, có càng nhiều càng tốt.
Thế đạo có loạn đến máy vẫn có Đề Trụ.
(1) để trụ: xuất xứ từ thành ngữ r†3ïñ (trung lưu để trụ), có nghĩa là trụ đá giữa dòng; ví trụ cột vững vàng, lực lượng nòng cốt.
Trước kia lão đạo sĩ vì phòng ngừa âm hồn Chung Khôi bị Minh phủ đại lão kia mang đi về hướng hoàng tuyền lộ mà ngã xuống một cảnh, trong lòng biết rõ ràng cuộc đời này sẽ không còn cơ hội để bù lại tiếc nuối lớn nhát trong lòng kia.
Vị tổ sư gia Thái Bình Sơn này, năm xưa sau khi thành công chen thân Tiên Nhân cảnh, được một mạch đạo thống nơi hắn sở tại ban thưởng danh hiệu là Quan Diệu thiên quân, địa vị cao cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận