Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1050: Thì Ra Là Thế (4)

Chương 1050: Thì Ra Là Thế (4)Chương 1050: Thì Ra Là Thế (4)
Chương 1050: Thì Ra Là Thế (4)
Lão đạo nhân đi thẳng vào vấn đề, nói: "Ngươi đã đeo thanh Trường Khí kiếm này của Trần Thanh Đô, ta mới ngoại lệ cho ngươi lấy túi da cùng hồn phách hoàn chỉnh, tiến vào tòa Ngẫu Hoa phúc địa này. Về phần ngươi vì sao mà đến, ta đương nhiên tính ra được. Chỉ là muốn ta giúp ngươi xây dựng lại cầu trường sinh, khó là không khó, nhưng trên đời này không có chuyện tốt món hời như vậy."
Lão đạo nhân đưa tay chỉ chỉ phòng của Tào Tình Lãng,"Lúc trước nghe nói ngươi nói một phen với đứa nhỏ kia, về đạo lý đúng sai trước sau, ta biết quan hệ của ngươi cùng lão tú tài. Dù sao thuyết trình tự của lão tú tài, trên đời này ta là kẻ đầu tiên biết được, toàn thứ lung tung, cũng không biết xấu hổ lầm đường đệ tử!"
Nói tới đây, lão đạo nhân cười lạnh nói: "Cho nên ta quyết định thoáng đề cao một chút độ cao bậc cửa, mới có bố cục vây giết đó, hơn nữa để Đinh Anh giam cầm phương thốn vật kia. Nếu ngươi không đủ bản lãnh, chết ở bên này, như vậy Trường Khí kiếm lưu lại, ta cũng sẽ không quá mức làm khó dễ ngươi, nhiều nhất giữ ngươi ở chỗ này máy chục năm, đến như thế nào, vẫn là về như thế đó, không cần lo lắng thần hồn cơ thể, ta đối đầu với lão tú tài, còn chưa đến mức lấy ngươi trút giận, chẳng qua quy củ vẫn phải có."
Trần Bình An cười khổ nói: "Thì ra là thế."
Lão đạo nhân bật cười nói: "Về sau có cao nhân Âm dương gia, còn là loại rất cao đó, một lần ra tay, ba phải cái nào cũng được, vừa vặn giãm ở trên điểm máu chốt của ta, ta mới nhịn hắn, không so đo với hắn. Nhưng đệ tử trời sinh thân thể âm dương ngư đó của hắn không biết trời cao đất rộng, hai lần nhập vào Phàn Hoàn Nhĩ, ý đồ nhắc nhở ngươi, nói với ngươi cách rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa, ta mới phế đi hai kiện pháp bảo còn lại trên người ngươi."
Trần Bình An hỏi: "Là thị trấn người giấy đó, cùng với... Bắc Tấn quốc? I"
Lão đạo nhân cười nói: "Ngươi coi như chưa ngu xuẫn quá mức. Hai nơi này đều là bút tích của người nọ, rất thú vị. Về phần hắn vì sao đồng ý ra tay, ngươi từng chịu đau khổ ở trên tay hắn?"
Cái trán Trần Bình An chảy ra mồ hôi. Là sợ hãi phát ra từ phế phủ, dần dần sinh ra.
So với việc sống chết còn nhỏ hơn, thường thường trong nháy mắt giơ tay chém xuống.
Loại sợ hãi này của Trần Bình An, là loại hoàn cảnh mờ mịt giống như đặt mình trong sương trắng, một bước đi nhằm, sẽ rơi xuống vách núi, sau đó có người đứng bên bờ vực, thờ ơ lạnh nhạt nhìn hắn.
Người kia.
Trần Bình An cho tới bây giờ mới chính thức nhớ ra.
Là hán tử hàm hậu lần trước ở Phi Ưng bảo đi ngang qua nhau, hán tử còn nhéch miệng cười với hắn.
Lại hán tử buôn bán mứt quả ở lúc mình còn nhỏ, người tốt cười tủm tỉm đó!
Lúc ấy ở Phi Ưng bảo bên kia, Trần Bình An đã cảm thấy hơi quen quen, nhưng chết sống không nhớ ra được.
Trần Bình An nhớ kỹ không phải dung mạo người này, mà là loại nụ cười đó của hắn.
Từ Ly Châu động thiên, lại đến Đồng Diệp châu.
Trần Bình An nâng cánh tay, lau mồ hôi ở trán.
Lão đạo nhân hỏi: "Rốt cuộc nhớ ra là ai rồi? Như vậy đã hiểu chưa2" Trần Bình An gật đầu nói: "Hiểu rồi, vì sao hắn sẽ tốt bụng nhắc nhở ta, là không hy vọng ta tiến vào tòa Ngẫu Hoa phúc địa hắn không quản được này, chẳng qua kiêng kị lão tiền bối, không dám to gan lớn mật làm VIỆC.”
Lão đạo nhân ừm một tiếng,"So với ngu ngốc thì tốt hơn chút. Ngươi thật ra chỉ nói đúng phân nửa, người nọ hôm nay đối với ngươi cũng không có ác ý, nếu không chỉ bằng vận khí đó của ngươi, nào có thể tìm được người hoa sen tí hon.”
Lão đạo nhân lại hỏi,"Ta phá được bố cục này, người khác thật sự không thể phá được? Nhưng ngươi cho tới bây giờ mới biết chân tướng, không thấy kỳ quái sao?"
Trần Bình An lắc đầu, không chút do dự nói: "Không thấy kỳ quái. Nếu là trước kia, cũng sẽ không thấy kỳ quái, nhưng chung quy là cảm giác không thấy kỳ quái nhưng mà cũng không hiểu gì hết, nhưng chuyến này đi xuống Ngẫu Hoa phúc địa, liên hệ với hai lần rời nhà đi xa, gặp gỡ những người cùng chuyện kia, đã nghĩ thông không ít, thì càng thấy không có gì kỷ quái."
Lão đạo nhân gật đầu nói: "Vậy bây giờ đã có chút thông minh vặt.”
Trần Bình An hỏi: "Khi nào ta có thể rời khỏi Ngẫu Hoa phúc địa?"
Lão đạo nhân cười nói: "Ngươi nên hỏi trước khi nào có thể rời khỏi Nam Uyễn quốc."
Lần này lão đạo nhân chưa thừa nước đục thả câu, "Đợi xong chuyện ở kinh thành Nam Uyên quốc, ta dẫn ngươi đi ngắm thiên hạ này một chút."
Trần Bình An tháo xuống bầu rượu, treo ở không trung, chưa uống, thật sự không nhịn được, to gan hỏi: "Vì sao?"
Lão đạo nhân cười ha ha,"Lão tiền bối đạo pháp thông thiên, quá nhàm chán mà thôi."
Trần Bình An học được dùng luôn, học lão tướng quân Lữ Tiêu bản lãnh giả ngu si, làm bộ chưa nghe thấy sự châm chọc trong lời nói của lão đạo nhân, đợi Trần Bình An uống rượu, mảnh sân nhỏ đã không thấy lão đạo nhân.
Lão đạo nhân luôn xuất quỷ nhập thần, Trần Bình An cũng đành chịu.
Trời tờ mờ sáng, tiểu cô nương gầy gò dựa vào cửa phòng chứa củi mà ngủ đã tỉnh lại, đã nhìn thấy kẻ có tiền áo bào trắng kia tản bộ ở trong sân nhắm mắt giống như người mù, một tay mở ra lòng bàn tay, lòng bàn tay hướng lên trên, đặt ở bụng, một tay nắm tay ở ngực, bước chân rất nhỏ, đi rất chậm.
Như là đang do dự nên đắm một quyền vào lòng bàn tay hay không. Nó chờ chán đến chết, luôn cảm thấy hắn sẽ nện xuống một quyền.
Nếu mắt gã này mù thật thì tốt rồi, sau đó một quyền hạ xuống, 'Bốp' một cái, không cẩn thận đánh thủng bàn tay của mình, thì càng tốt.
Vừa nghĩ đến cái này, tiểu cô nương gây gò liền có chút vui vẻ, sợ bị hắn nhìn thấu, vội vàng nghiêm mặt. cố ý ngáp một cái.
Trần Bình An mở mắt ra, thu hồi tư thế cổ quái kia, là theo Đinh Anh bên kia nhìn hồ lô mà vẽ bầu học được, hôm nay sở dĩ lấy ra, là cảm thấy sở học lôi pháp của lão đạo nhân mù mang theo hai đồ đệ khi gặp gỡ nữ quỷ áo cưới năm xưa, cần lầy nắm tay đánh mạnh khí phủ, có phần tương tự với Đinh Anh.
Trần Bình An không nhìn tiểu cô nương, cũng chưa dừng bước, một thân quyền ý tiếp tục đắm chìm ở trong bộ khung lớn đỉnh phong Chủng Thu ngỘộ ra, nói: "Ngươi đi xem học thục của Tào Tình Lãng mở cửa chưa, nếu phu tử vẫn chưa giảng dạy trở lại, thì hỏi một chút láng giềng, rốt cuộc khi nào nhập học."
Tiểu cô nương cò kè mặc cả hỏi: "Có thể ăn xong bữa sáng rồi đi hay không, ta đói, không đi đường nỗi."
Trần Bình An lạnh nhạt nói: "Sau khi trở về, thì múc đây vại nước trong phòng bếp, sẽ có cơm ăn."
Tiểu cô nương chăm chú nhìn góc nghiêng khuôn mặt Trần Bình An, thấy không giống như đang nói giỡn, liền ồ một tiếng, cố ý lảo đảo đứng lên, dán chân tường vòng qua Trần Bình An, đi ra khỏi sân, sau khi rời khỏi ngõ nhỏ. ngồi xổm chỗ góc phó ngõ, ngồi thật lâu, lúc này mới một đường nhanh chân chạy như điên trở lại cửa sân, cái trán đã có mồ hôi, gập lưng, hai tay chống nạnh, hướng gã còn đang đi đường kia há mồm thở dốc nói: "Còn chưa mở cửa đâu, ta đã hỏi một bà thím, nói phu tử kia bị trận đánh nhau lúc trước dọa vỡ mật rồi, sắp tới cũng không mở cửa."
Trần Bình An lặng lẽ không lên tiếng, chỉ chỉ phòng bép.
Bạn cần đăng nhập để bình luận