Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1694: Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (5)

Chương 1694: Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (5)Chương 1694: Nhân Sự Thế Gian Đều Chỉ Là Hạt Cải (5)
Phạm Ngạn vẫn còn đang ngơ ngác.
Thôi Đông Sơn đã chụm các ngón tay lại, chọc vào mi tâm của Phạm Ngạn.
Chỉ chọc một cái, thần hồn của Phạm Ngạn chắc chắn sẽ tiêu tan.
Chỉ trong nháy mắt, có người xuất hiện ở phía sau Thôi Đông Sơn, cúi người xuống nắm lấy cổ áo sau lưng của hắn ta, sau đó trượt về phía sau, Thôi Đông Sơn cũng bị kéo về phía sau theo, đúng lúc cứu được Phạm Ngạn đã xuất hiện một lỗ không sâu lắm ở giữa mi tâm.
Thôi Đông Sơn bị nam nhân kia nhấc lên trong tay, vẫn nhìn chằm chằm vào Phạm Ngạn: "Các ngươi có biết trong thiên hạ này có rất nhiều lão tú tài và Trân Bình An, đều có thể khiến cho các ngươi phải mắc nợ? Vậy sau này ai sẽ là người trả? Là yêu tộc đã công phá Kiếm Khí Trường Thành kiếm sao?! Nào nào nào! Mau đánh vào, dạy dỗ cho tất cả những kẻ ngu ngốc trong Hạo Nhiên thiên hạ! Dạy tất cả các ngươi biết rằng không có bất cứ lợi ích dĩ nhiên nào cho các ngươi chiếm. Đồ khốn, các ngươi phải trả lại! Các ngươi phải trả lại, có biết không?!"
Vị khách không mời mà tới đã ngăn Thôi Đông Sơn giết người chính là Thôi Sàm đã quay trở lại hô Thư Giản.
Nho sĩ thanh sam bình thản nói: "Nếu hôm nay ngươi giết Phạm Ngạn, ngươi sẽ rất khó bước vào thượng ngũ cảnh. Ngoài ra, đừng nói những lời giận dỗi trẻ con, tuổi tác của ngươi đã không còn nhỏ nữa. Bình thường giả vờ ngây thơ để làm ta ghê tởm, ta không quan tâm, nhưng nếu ngươi ngu ngốc, ta sẽ không đồng ý, bởi vì tiếp theo ngươi vẫn còn rất nhiều việc phải làm."
Thôi Đông Sơn giãy giụa một hồi, Thôi Sàm buông tay ra, Thôi Đông Sơn ngồi phịch xuống đất.
Thôi Sàm xua tay với Phạm Ngạn: “Cút đi. Sau này nên nói gì, làm gì tự mình cân nhắc kỹ. Nếu không, hắn ta không thể giết được ngươi, vậy thì để ta giết ngươi là được." Thôi Đông Sơn nằm bò trên lan can, ngơ ngác.
Thôi Sàm đưa bàn tay ra, nhẹ nhàng ấn vào đầu Thôi Đông Sơn: "Nếu không ôm hy vọng với thế giới này, ngươi sẽ không bao giờ thất vọng, ngươi sẽ không hận người xấu và kẻ ác, cũng sẽ không thích người tốt, người lương thiện. Sau đó ngươi tình cờ gặp được người đọc sách, bản thân người cũng không phủ nhận điều đó, ngươi cũng đã hiểu khá rõ sự phức tạp của thế gian này rồi. Để rồi khi ngươi nghĩ kỹ về kết quả tốt nhất và tồi tệ nhất, cũng như những hậu quả mà ngươi phải gánh chịu, vậy thì ngươi cứ đi làm là được. Vì vậy, đừng để Trần Bình An trở thành ngoại lệ của ngươi. Một khi lẫn lộn, trông có vẻ chân thành, nhưng thực tế sẽ chỉ hại mình hại người mà thôi."
Thôi Đông Sơn tức giận nói: "Bỏ cái chân chó đó của ngươi ra."
Thôi Sàm mỉm cười, chắp hai tay sau lưng, nhìn hồ Thư Giản: "Xác định sự thiện ác của con người không dễ dàng như thế, ngay cả các lão tú tài cũng không dám tùy tiện nói đến chuyện đó. Về phương diện này, quả thật Phật gia đã phát biểu hay hơn. Bản thân lão tú tài cũng đã thừa nhận, không phải lúc ở riêng mà trong bối cảnh tam giáo tranh luận. Ngươi có còn nhớ không, lúc đó, khuôn mặt của một số nho gia đi cùng với Lễ thánh đều tối sầm lại ngay tại chỗ. Đối mặt với Phật tử và Đạo tử không bị sợ chết khiếp, mà suýt chút nữa đã dọa chết người của mình. Những chuyện này chúng ta đã được tận tai nghe thấy, tận mắt chứng kiến. Đó là lý do tại sao lão tú tài mới chính là lão tú tài đó. Ta thừa nhận những đạo lý tốt đẹp của ngươi, nhưng nếu ngươi không thừa nhận những đạo lý tốt đẹp của ta thì cũng vẫn phải thừa nhận!"
"Lần cuối cùng thắng cuộc tranh luận giữa tam giáo, sau khi thắng lão tú tài đã thế nào? Đã làm gì? Lão phu tử nghèo kiết hủ lậu ngồi nghiêm chỉnh, đưa hai tay ra và nói gì? 'Mời Đạo tổ Phật tổ an toạ'"
"Sau đó thì sao? Vô số năm không gặp hai vị đó thật sự đã tới đây. Lễ thánh cũng ở đây, nhưng lão tú tài chỉ là nhắm mắt làm ngơ mà thôi."
"Phải làm sao?"
"Thế là lão đầu tử trong lời nói của lão tú tài cũng tới rồi đó, vừa tới đã lập tức đoạn tuyệt thiên địa. Cuối cùng thì sao? Không lâu sau, lão tú tài cũng đã lén lút xuất hiện trước mặt chúng ta, hình như là đang toe toét, nghiêng đầu, dụi tai à2" Thôi Sàm nói xong cũng không nói thêm gì nữa: "Đi thôi, còn kết cục của hồ Thư Giản đã không cần phải xem nữa. Có một chuyện sau này ta sẽ nói cho ngươi biết. Đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi biết một bàn cờ còn lớn hơn cả hồ Thư Giản."
Thôi Đông Sơn lại nhảy lên lan can, duỗi tay ra, giống như tư thế mà vị lão tú tài đã làm năm đó, tuy nhiên, Thôi Đông Sơn không nói câu "Mời Đạo tổ Phật tổ an tọa."
Hắn ta lớn tiếng nói: "Trời cao, trời rộng, đạo lý bao la."
"Con người giống như hạt cải, còn mọi chuyện chỉ như cọng tóc!"
Thôi Sàm cười nói: "Chuyện bất quá tam, ta không muốn nghe lần thứ ba những lời trẻ con như vậy nữa."
Thôi Đông Sơn bấu ngón chân, hai ống tay áo trắng như tuyết chuyển động, hai tay của hắn ta chắp sau lưng, sau đó nắm chặt nắm đấm, cúi người đưa cho Thôi Đông Sơn: "Đoán xem cái nào là thật, cái nào là..."
"Bụp" một tiếng.
Thôi Đông Sơn bị đánh rơi xuống hồ Thư Giản, làm dấy lên một đợt sóng lớn.
Sau khi Thôi Đông Sơn lên bờ trong tư thế bơi chó, hắn ta đi trên con đường ven hồ, vung hai tay áo to bay phất phới, càng đi càng xa khỏi hồ Thư Giản.
Thôi Sàm không vội rời khỏi lan can.
Suy nghĩ miên mang về những người, những chuyện năm đó.
Trong bóng tối, hình dáng của đảo Cung Liễu lờ mờ hiện ra, nhưng không giống như những hòn đảo khác tuyết đang phủ đầy, đảo Cung Liễu xanh tươi mơn mởn, gần như không có một chút tuyết nào.
Thực ra cũng không có gì đáng ngạc nhiên, một trong những pháp bảo bổn mệnh của Lưu Lão Thành chính là thần ấn Lưu Kim Hỏa Linh, lửa nước gì cũng không chịu, chắc là Lưu Lão Thành không thích cảnh tuyết rơi lắm nên đã thi triển pháp bảo của tiên gia nên mới khiến cho đảo Cung Liễu trở nên khác biệt rõ ràng như vậy.
Chỉ là một hòn đảo lớn to như thế, người ngoài không thể nào tưởng tượng được rằng chỉ có mình Lưu Lão Thành cô độc ở đó. Một chiếc thuyền nhỏ như hạt cải liên tục tiến gân đến đảo Cung Liễu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận