Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1615 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (8)



Chương 1615 - Quyền Kiếm Có Thể Buông, Ngắm Nhìn Một Con Đường (8)




Vòng quanh Vân Lâu thành, đi vào chỗ bến đò kia, chiếc đò chẳng những còn ở nguyên chỗ đó mà còn có hai vị tu sĩ Vân Lâu thành hắn không quen biết đang đứng đó trông giữ, đại khái là phòng ngừa đạo tặc không có mắt thèm tiền không cần mạng, khiến vị cung phụng Thanh Hạp đảo kia giận lây sang cả Vân Lâu thành.
Trần Bình An gửi lời cảm ơn với hai vị tu sĩ rồi chống thuyền rời đi.
Càng đi càng xa, suy nghĩ của Trần Bình An càng lúc càng bay xa, sau khi hoàn hồn lại, đưa một cái tay ra vẽ một vòng tròn trên không trung.
Đi về phía Thanh Hạp đảo, đường sông xa xôi.
Trần Bình An tạm thời cũng không có ý định đi tới những hòn đảo gần Thư Giản hồ, kết quả nửa đường đã thấy một chiếc thuyền lâu to lớn đến đón hắn, Trần Bình An lướt lên đầu thuyền, Cố Xán và Tiểu nê thu đứng sóng vai nhau, Cố Xán vò đầu nói: “Trần Bình An, sao mới không gặp mấy ngày mà huynh lại gầy như vậy?”
Trần Bình An hỏi: “Bên Cung Liễu đảo sao rồi?”
Cố Xán liếc mắt, hai tay lồng vào trong tay áo: “Không có gì hay ho, lúc nào cũng trừng mắt vỗ bàn, cãi nhau suốt ngày, chẳng qua như vậy cũng không có gì kỳ quái, mấy lần bình chọn quân chủ giang hồ gần nhất của Thư Giản hồ này, lần dài nhất đến tận nửa năm lận, chỉ thiếu chưa xây cái nhà tranh trên đảo hoặc là ngả ra nền Nghị sự đường mà ngủ thôi, lần ngắn nhất cũng chỉ có vài tháng, bởi vì cãi tới cãi lui làm cho người nào đó thấy phiền gần chết, nên tên đó một hơi đã làm thịt hơn hai mươi vị đảo chủ lúc đó, sau đó cùng ngày là có quân chủ giang hồ mới luôn, là nhân tình của người kia, cũng là tu sĩ duy nhất của Thư Giản hồ dùng thân phận nữ tử ngồi lên trên vị trí quân chủ.
Trần Bình An gật gật đầu.
Cố Xán tò mò hỏi: “Lần này rời khỏi Thư Giản hồ để lên bờ, có gì vui không?”
Trần Bình An suy nghĩ một hồi rồi nói: “Nhìn thấy một con đường.”
Cố Xán và Tiểu nê thua đưa mắt nhìn nhau.
Cố Xán không có ý định tự chuốc khổ, nói sang chuyện khác, cười nói: “Thanh Hạp đảo đã nhận được phi kiếm đưa tin, đến từ Phi Vân sơn gần quê chúng ta. Thanh phi kiếm đó ta đã ra lệnh cho Kiếm phòng cung phụng nó như lão tổ tông rồi, sẽ không tự tiện mở mật tín ra.”
Trần Bình An quay đầu đưa mắt nhìn Cố Xán, gật gật đầu, nặn ra một khuôn mặt tươi cười nhắc nhở: “Cung Liễu đảo bên kia càng sóng yên gió lặng, ngươi và Tiểu nê thu càng phải cẩn thận hơn nữa. Ta đoán vương triều Đại Ly và vương triều Chu Huỳnh sẽ âm thầm tranh cao thấp một phen, nếu như gặp phải loại tình huống này, chỉ cần có bất kỳ bên nào tham dự vào đó thì tốt nhất là ngươi nên lùi lại một bước, không nên nóng nảy ra tay, Lưu Chí Mậu Thanh Hạp đảo có được coi là quân chủ giang hồ hay không đã không phải là chuyện do ngươi và Tiểu nê thu ăn hết một hai Địa Tiên Kim Đan là có thể quyết định được.”
Cố Xán ừ một tiếng: “Nhớ rồi! Ta biết nặng nhẹ mà, đại khái ai có thể đánh giết, thế lực nào không thể trêu chọc ta đều sẽ suy nghĩ trước rồi mới động thủ.”
Tiểu nê thu vuốt vuốt bụng, thật ra đã thấy hơi đói bụng.
Sau đó Trần Bình An âm thầm nhắm mắt lại, tiếp tục nhìn về cảnh hồ phía xa xa.
Hắn không biết đời này còn có cơ hội khác quay đầu lại nhìn, mỹ ngọc sáng tươi hay không.
Đến Thanh Hạp đảo, Trần Bình An đi tới Kiếm phòng lấy hồi âm của Ngụy Bách gửi đến từ Phi Vân sơn, thanh phi kiếm kia lóe lên một cái rồi biến mất, trở về quận Long Tuyền Đại Ly.
Sau khi tạm biệt Cố Xán, Trần Bình An đi một mình vào căn phòng nằm ở cửa vào núi kia, mở thư mật ra, bên trên là câu trả lời cho câu hỏi của Trần Bình An. Không hổ là Ngụy Bách, hỏi một đáp ba, trả lời luôn hai vấn đề về quân tử Chung Khôi và Phạm Tuấn Mậu ở Lão Long thành mà Trần Bình An hỏi, trọn vẹn hơn vạn chữ, kể cho Trần Bình An nghe một lượt về quy tắc âm dương cách biệt, sau khi chết con người ta phải gặp thời cơ, nguyên cớ như thế nào mới trở thành vật âm quỷ mị, kể về chuyện lễ nghi phiền phức khi đầu thai chuyển thế có liên quan đến đến hai nơi Phong đô và Địa Ngục, lệ làng các nơi làm cho cửa vào đường Hoàng Tuyền xảy ra sai sót, sự khác biệt giữa các quỷ sai vân vân…
Cuối cùng, ở phần cùng của mật thư, Ngụy Bách còn kèm theo hai môn bí thật tự hắn sáng tạo, một cái là thuật pháp tà đạo trân tàng của hoàng thất Thần Thủy quốc năm xưa do Ngụy Bách tạo ra, mượn nhờ tinh hoa thủy vận giữa thiên địa để nhanh chóng tìm chút ánh sáng chân linh, ngưng tụ vong hồn tản mạn ở khắp nơi, tái tạo hồn phách. Sau khi phương pháp này thành công, điều đặc biệt nhất là có thể hiệu lệnh cho tất cả quỷ cận thủy, cho nên đây là bí mật không tiết lộ ra ngoài của Thần Thủy quốc, chỉ có quốc sư, cung phụng tiên sư mới có thể nghiên cứu tu tập.
Một môn bí thuật khác là một loại bàng môn đạo pháp mà Ngụy Bách vô tình có được trong lúc tòng quân ở Thần Thủy quốc, thuật pháp Căn Chỉ Cận Vu, chỉ là sự pha trộn của một số kiếm pháp cổ xưa của kiếm tiên Thục quốc, dùng để phá vỡ vách ngăn âm dương, dùng kiếm quang đi khắp mọi nơi, làm cầu nối và đường nhỏ, kết nối dương gian và âm minh, đối thoại với tổ tiên các đời. Chẳng qua là cần phải tìm được một người trời sinh đã có âm khí nồng đậm, làm nơi nghỉ chân khi vật âm trở lại dương gian. Trong mật thư, Ngụy Bách gọi người này là “Hàng Đình”, nhất định phải là người có âm đức sâu dày, hoặc là kỳ tài trời sinh đã thích hợp để tu hành thuật pháp quỷ đạo mới có thể tiếp nhận, nhưng tốt nhất là tìm người sau, dù sau người trước cũng khiến cho âm đức của tổ tông bị tổn hại, người sau lại có thể dùng cái này để tăng tu vi lên, chuyển họa thành phúc.



Bạn cần đăng nhập để bình luận