Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1508 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (7)



Chương 1508 - Những Hỉ Nộ Ái Ố Khi Vào Thu (7)




Năm xưa cầu học, đồng hành cùng một lão tú tài nghèo trong con hẻm nghèo, tuy rằng khi đó mình không được coi là cao nhân gì, nhưng thật ra cũng đã là một vị Luyện khí sĩ, nếu như không phải ngay từ đầu lão tú tài đã lập ra những quy củ rườm rà này, hai sư đồ bọn họ sao phải sống thảm như vậy? Ngay cả cơm cũng ăn không đủ no? Sau đó, cuối cùng có một ngày hắn muốn đi kiếm chút tiền về, về phần có thể bị lão tú tài trục xuất sư môn dựa theo ước định hay không thì hắn không quan tâm, người sống không thể bị nghẹn nước tiểu mà chết được! Chẳng qua khi hắn cầm lấy một túi bạc lớn quay về, lão tú tài mặt không biểu cảm, nói hai câu nói, một câu là từ nay về sau, không còn là sư đồ. Câu thứ hai là hy vọng rằng dù mớ bạc kia từ đâu tới đây, nó cũng sẽ trở về chỗ đó, bởi vì đống bạc này là tiền bất nghĩa của đệ tử ông, nhưng từ đó về sau, Thôi Sàm ngươi thích hãm hại lừa gạt hay là cướp bóc, lão tú tài ông ngay cả đệ tử khai sơn cũng dạy không cho tốt này thì không xen vào nữa, ông không có bản lĩnh lớn như vậy.
Lúc đó, Thôi Sàm trẻ tuổi giống như người tí hon hoa sen này vậy, buồn bực, cúi đầu không nói lời nào.
Có thể là tâm tính khác nhau, nhưng điệu bộ đáng thương này lại không khác gì nhau cả.
Thôi Đông Sơn nhớ Thôi Sàm trẻ tuổi kia, không khóc quấy, xin lão tú tài đừng đuổi hắn rời khỏi sư môn, cũng chỉ nói hai câu, bạc ta có thể trả lại chỗ cũ, nhưng hy vọng được giữ lại hai nén bạc, vốn là nợ nửa năm tiền cầu học, coi như thanh toán xong xuôi. Câu thứ hai là của Thôi Sàm trẻ tuổi nói với lão tú tài, cầm lấy chút bạc ấy đi mua mấy cái bút lông tốt hơn một chút, một cây bút trụi lủi còn không nỡ vứt, cho dù trong bụng có chút học vấn thì sao người có thể viết ra văn chương.
Ngày đó, lão tú tài bảo Thôi Sàm chờ trong căn phòng chỉ có bốn bức tường.
Lão tú tài rời khỏi phòng, sau khi lén thở dài một hơi trong một ngõ hẻm thì muối mặt mượn chút tiền từ một người hàng xóm, khiến người phụ nữ đanh đá vốn không ưa bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của ông mắng đến mức máu chó xối đầu, mỉa mai nói một đống lời khinh bỉ. Lão tú tài cũng không cãi lại, chỉ cười nhận lấy. Lão tú tài tốn sạch tất cả số tiền đi mua nửa con gà quay bọc giấy thấm dầu, nghênh ngang trở lại phòng, cũng không nhắc đến nửa câu về chuyện đuổi Thôi Sàm đi, chỉ hỏi Thôi Sàm ngồi xuống ăn gà nướng.
Hai người ngồi đối diện nhau ở cái bàn cũ mèm kia, Thôi Sàm ăn một hồi thì hỏi tại sao lão tú tài không ăn.
Lão tú tài nói gần đây đau răng, không ăn nổi dầu mỡ.
Thôi Sàm trẻ tuổi tiếp tục cúi đầu ăn, hỏi lão tú tài kia, mượn tiền rồi có mua bút lông không?
Lão tú tài vỗ bụng, nói là đều ở đây hết này, không chạy đi được, viết trễ một chút thì có sao đâu, còn có thể một hơi viết được nhiều văn chương hơn.
Thật ra Thôi Sàm trẻ tuổi biết rõ rằng lão tú tài nghèo kiết hủ lậu nói năng hùng hồn chỉ vì muốn che giấu chuyện mình đói bụng đến mức kêu ùng ục.
Cuối cùng, lão tú tài nhẹ giọng nói, Tiểu Sàm, nửa con gà quay này, tiên sinh cũng được, con cũng được, chúng ta chỉ có thể dùng tiền để mua. Nhưng chút học vấn lỗi thời trong bụng tiên sinh con cứ cầm lấy đi, có thể lấy được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, không cần phải bỏ tiền, đương nhiên rằng thứ có được cũng không quá đáng tiền. Người đọc sách chúng ta, chỉ cần một ngày không chết đói thì vẫn phải sống đạo lý một ngày.
Thật ra ngày hôm đó mới là lần đầu tiên Thôi Sàm rời khỏi mạch Văn Thánh, mặc dù chỉ chưa tới một canh giờ ngắn ngủi.
Chỉ là sau này, sư đệ Tả Hữu và Tề Tĩnh Xuân, tất cả môn sinh, đệ tử ký danh của Văn Thánh đều không biết rõ chuyện này.
Thôi Sàm không nói, lão tú tài cũng không nói.

Hôm nay, Thôi Đông Sơn dùng ngón tay dài gõ đầu của người tí hon hoa sen, mỉm cười nói: “Muốn kể chút chuyện nghiêm túc với ngươi, có liên quan tới tiên sinh nhà ta, ngươi có muốn nghe hay không?”
Nhóc con do dự, hồi lâu sau mới gật đầu.
Thôi Đông Sơn chậm rãi nói: “Tiên sinh nhà ta có một đỉnh núi tên là Lạc Phách sơn, bên kia có một hồ nước, bên trong có một hạt giống kim liên. Vô cùng có thể là cơ duyên chứng đạo của ngươi, ví dụ như, trở thành con tinh mị đầu tiên phá vỡ bình cảnh Nguyên Anh, bước lên thượng năm cảnh ở Bảo Bình Châu. Đến lúc đó, Lạc Phách sơn cũng sẽ có được ích lợi từ chuyện này, có thể thông qua ngươi ngưng tụ được lượng lớn linh khí và cơ duyên vững chắc. Trong chuyện tu hành có một vài cửa ải, hẳn là tới trước thì được trước. Muộn rồi thì ngay cả cơ hội ngồi xổm ở hầm cầu cũng không có.
Người tí hon hoa sen nháy mắt mấy cái, sau đó giơ cánh tay lên, nắm chặt nắm tay , đại khái là để cổ vũ sĩ khí cho mình.
Thôi Đông Sơn lại lắc đầu: “Nhưng ta yêu cầu ngươi một chuyện. Vào một ngày nào đó trong tương lai, khi tiên sinh nhà ta không ở bên cạnh ngươi, có người nói với ngươi mấy chuyện này, ngươi lại cảm thấy mình đặc biệt không có tiền đồ, cảm thấy hẳn nên làm một chút gì vì tiên sinh nhà ta…”
Thôi Đông Sơn trầm giọng nói: “Thì đừng làm!”
Người tí hon hoa sen càng mơ hồ.
Thôi Đông Sơn chỉ vào tim của mình, sau đó chỉ vào nhóc con, cười nói: “Ngươi là chốn đào nguyên trong lòng tiên sinh nhà ta.”
Nhóc con nghiêng đầu thể hiện mình nghe không hiểu.
Thôi Đông Sơn quay đầu, nhìn về phía nơi cao cao: “Hắn nhìn thấy được cảnh tượng tốt đẹp nhất trong cảm nhận của hắn ở mảnh đất trời này trên người ngươi, ừ, ít nhất cũng là một trong số những cảnh tượng ấy. Nói thế nào nhỉ, ngươi giống như một đóa hoa được kết lại khi tiên sinh nhà ta quay đầu nhìn lại tất cả những vất vả mà hắn đã phải gặp phải thuở thiếu thời. Hóa ra trên đời này, hắn không cô đơn, cũng có một kẻ ngốc giống như hắn vậy, giống như đúc. Sau đó rất là may mắn, hai người gặp nhau. Thậm chí có một ngày, bởi vì thế đạo phức tạp, tiên sinh không thể làm gì để ngăn nó thay đổi, như vậy thì đến lúc đó, nếu như ngươi vẫn chưa thay đổi, thì tiên sinh có thể hơi an tâm một chút, trẻ một chút, chậm một chút.”
Thôi Đông Sơn thu tầm mắt lại: “Nhưng nếu ngươi làm theo lời ta nói, thì ngươi sẽ mất đi một cơ duyên to lớn.”
Người tí hon hoa sen sức lắc đầu.
Giống như là đang nói, không sao đâu.
Thôi Đông Sơn mỉm cười rực rỡ, người nghiêng về phía trước, đưa ngón út ra: “Vậy chúng ta ngoéo tay.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận