Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1552 - Thăm Lại Chốn Xưa, Non Xanh Nước Biếc (1)



Chương 1552 - Thăm Lại Chốn Xưa, Non Xanh Nước Biếc (1)




"Cho nên lúc đó ta mới cấp bách muốn xây dựng lại cầu Trường Sinh như vậy, thậm chí còn nghĩ tới nếu không thể theo đuổi nhiều thứ, vậy có nên dứt khoát buông bỏ chuyện luyện quyền, nỗ lực trở thành một kiếm tu, nuôi dưỡng một thanh phi kiếm bản mạng, cuối cùng lên làm kiếm tiên danh xứng với thực? Đại kiếm tiên? Đương nhiên ta rất muốn, chỉ là ta không dám nói những lời nói như vậy với Ninh cô nương, sợ nàng ấy cảm thấy ta không phải người dốc lòng chuyên tâm, đối với việc luyện quyền ta nói bỏ là có thể bỏ luôn, như vậy có phải thật ra đối với nàng ấy, ta cũng có thể làm như vậy hay không?"
Chu Liễm uống một hớp rượu lớn: "Lão nô quen biết thiếu gia quá muộn, vậy mà lại bỏ lỡ khoảng thời gian thiếu niên với những băn khoăn mà có lẽ sau này chưa chắc đã còn, nhất định phải uống một hớp rượu, trôi đi sự tiếc nuối trong lòng."
Trần Bình An ngẩng đầu lên, hai tay ôm lấy hồ lô dưỡng kiếm, phẩy nhẹ, cười nói: "Vào lúc ấy ta đã gặp Tào Từ. Vì lẽ đó ta rất biết ơn hắn ta, chẳng qua là không tiện nói ra miệng."
Trần Bình An lại chỉ vào mình một lần nữa, rồi đưa tay ra chỉ vách núi cheo leo ở đối diện sạn đạo: "Có khả năng Tào Từ sẽ ở bên đó, ta kém hắn rất xa. Tuy rằng ta khốc dốc sức đi theo đuổi đệ nhất võ cảnh gì đó, nhưng ta không phải người ngu, có ai cam tâm tình nguyện bản thân mình không làm cái đệ nhất này? Đương nhiên là muốn làm đệ nhất, có điều ta chỉ là... Đồng ý chậm một chút, giống như lúc ta đi quanh lan can ở Tàng bảo lâu của Tử Dương phủ, lúc đó ta đang miên man suy nghĩ một chữ chậm, suy nghĩ rõ ràng hiểu được không ít chuyện, nếu như đuổi theo căn nguyên đi tìm nguồn gốc thì thật ra từ khi ta làm học đồ ở lò gốm, học kéo phôi thì đã từng tiếp xúc với chữ này. Diêu lão đầu chán ghét ta không có thiên phú, chưa bao giờ bằng lòng dạy đạo lý cho ta, thậm chí còn không thích nói chuyện với ta, nhưng lúc đó ta cho rằng việc nung gốm là gốc rễ lập thân để sau này sống tiếp, làm sao bây giờ, Diêu lão đầu không dạy ta, vậy ta sẽ nghe lén ông ấy nói chuyện với và Lưu Tiện Dương và những học đồ khác, Diêu lão đầu nói với bọn họ rằng: "Tâm phải vững thì tay mới ổn, mới có biến từ làm chậm mà không sai trở thành làm nhanh mà đúng.". Theo lý thuyết, bề ngoài nhìn ta có vẻ nên biết được đạo lý này rất sớm đúng không? Ta cũng coi như có trí nhớ tốt mà. Thật ra không phải như vậy, chỉ đến khi ta đã đi được quãng đường rất xa, gặp được rất nhiều người, rất nhiều đạo lý không thể tự sinh ra, mới có thể giống như lời Mao Sơn Chủ từng nói, đạo lý in ở trong đầu, lúc đó mới có thể coi đạo lý đó là của chính mình."
"Sau khi Tào Từ xuất hiện ta mới biết được thì ra trong những bạn bè cùng trang lứa, có những con ngựa đen không ngừng khổ luyện, còn có Tào Từ, Tào Từ có chói mắt đến thế nào chăng nữa thì ta cũng sẽ không chán ghét hắn ta, không đến mức là đố kị với Tào Từ, nhiều nhất chỉ có chút hụt hẫng, ở bên cạnh cô nương mình yêu thương, ngay trước mặt nàng bị người khác đánh bại ba trận, đương nhiên trong lòng ta sẽ có chút không thoải mái, vì vậy nên hồi đó ta đã quyết tâm, một ngày nào đó, mặc kệ cảnh giới võ đạo của Tào Từ cao bao nhiêu, người ngoài có nói hắn là bại hoại võ vận, thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy thì ta đều muốn ra sức chiến đấu, khiến hắn bại liên tiếp ba trận!"
Vẻ mặt Trần Bình An thong dong, ánh mắt rạng rỡ: "Chỉ so đấu quyền pháp!"
Chu Liễm vỗ đùi: "Mạnh mẽ quá! Ý chí của thiếu gia cao sừng sững quá!"
Trần Bình An vỗ hồ lô dưỡng kiếm, nhìn vách núi ở đối diện, híp mắt cười nói: "Ta uống rượu nên nói lời say đó."
Chu Liễm tự nhận mình là... người thích tâm tình, ghét nhất là làm mất hứng người khác, sau khi đậy kín vò rượu mới, đem đi ủ và chờ đợi là được, làm gì có đạo lý lại vội vàng mở ra ngửi. Vì lẽ đó nên Chu Liễm bắt đầu nói sang chuyện khác: "Suốt cả đoạn đường đi này, hình như thiếu gia đang lo lắng cái gì?"
Trần Bình An gật đầu: "Nếu ngươi có để tâm đến quốc thế của Đại Ly, vậy có thấy kỳ lạ việc rõ ràng rõ ràng quốc sư Tú Hổ đang ở nơi khác vội vàng bày binh bố trận, tung lưới thu lưới đánh cá ở một nơi khác, tại sao Thôi Đông Sơn lại xuất hiện ở thư viện Sơn Nhai?"
Chu Liễm hỏi: "Thần thông của người thượng ngũ cảnh thật không có cách nào tưởng tượng được, hồn phách tách ra cũng không có gì lạ mà. Không phải bên cạnh chúng ta còn có một Thạch Nhu trú ở trong thân xác tiên nhân để lại sao?"
Trần Bình An lắc đầu nói: "Thôi Sàm và Đông Sơn đã là hai người, cũng bắt đầu theo đuổi hai đại đạo khác nhau. Như vậy, ngươi cho rằng hai người có bản tâm giống nhau, bản tính giống nhau thì sau này nên ở chung như thế nào?"
Chu Liễm cười nói: "Với tính khí của Đông Sơn, ngoại trừ vị tiên sinh là thiếu gia đây thì tuyệt đối hắn sẽ không hạ thấp đầu với bất kì kẻ nào, cho dù là... Chính mình cũng không được."
Trần Bình An lẩm bẩm nói: "Như vậy bàn cờ Thải Vân Phổ kia, bản thân sẽ hạ cờ với chính bản thân mình như thế nào?"
Chu Liễm bắt đầu cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An gật đầu: "Ta đoán, ta chính là bàn cờ đó rồi. Có khả năng từ khi đến Lão Long Thành thì hai người họ đã bắt đầu chơi cờ."
Trần Bình An duỗi một ngón tay ra, vẽ những đường ngang dọc đan xen: "Từng nước từng nước được giăng chéo ở khắp nơi, chuyện lớn, ví dụ như Thanh Loan quốc, còn có thư viện sơn Nhai, chuyện nhỏ thì ví dụ như Sư Tử viên, bất kỳ một chiếc thuyền nào của tiên gia đi về nước Đại Tùy, còn có Tử Dương phủ mà chúng ta vừa mới tới gần nhất, tất cả đều có khả năng."
Chu Liễm hỏi: "Thôi Đông Sơn cũng không đến nỗi hại thiếu gia chứ?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận