Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1172: Gió Tanh Mưa Máu ở Trên Núi (2)

Chương 1172: Gió Tanh Mưa Máu ở Trên Núi (2)Chương 1172: Gió Tanh Mưa Máu ở Trên Núi (2)
Chương 1172: Gió Tanh Mưa Máu ở Trên Núi (2) Mười vị tùy tùng sau lưng Lưu Tông, trừ Hứa Khinh Chu và Từ Đồng, tám người còn lại đều là tu sĩ tùy quân dày dặn kinh nghiêm sa trường ở biên quan phía Bắc. Biên cảnh vương triều Đại Tuyền thật ra cũng chỉ giáp ranh hai nơi nam bắc là Bắc Tấn, Nam Tè, mặt nam là thiết ky Diêu gia thủ biên giới, mặt bắc là mười hai vạn biên quân dưới trướng đại hoàng tử, thường niên giao chiến cùng Nam Tè, chiến sự dồn dập, cũng thường xuyên tiến quân bắc chinh, chiến lực cao thấp thế nào không nói, chỉ riêng số lần xuất đao rõ ràng đã nhiều hơn thiết ky Diêu gia không ít.
Lần này võ tướng Hứa Khinh Chu lên núi áp chế đám người Trần Bình An, mục đích của hắn rất minh xác, hắn muốn bộ Cam Lộ giáp không tầm thường kia, tốt nhất là thu luôn cả thanh đao kia vào trong túi.
Lưu Tông chỉ đáp ứng mỗi giáp trụ, còn hiệp đao thì chỉ có thể bán không thể tặng, đến lúc đó phải xem Hứa Khinh Chu và gia tộc hắn có thể lấy ra thành ý lớn tới đâu đề "mua sắm".
Tiên sư Từ Đồng, chủ nhân Thảo Mộc am, môn phái tiên gia đê nhát Đai Tuyền. cực giỏi lôi pháp, tinh thông luyện đan, có thể dưỡng sinh trường thọ, lấy đó kết giao vô số quan to hiển quý. Bộ pháp bào mặc dưới áo tơi kia, lúc linh khí trút xuống, lập tức hoán phát ra họa diện mây mù năm màu rực rỡ, hệt như đang cỡi trên một bức họa hoa văn sơn thủy, trên thực tế kiện linh khí pháp bào này tên là "Ngũ Thải phong”, là bảo vật tổ truyền của Thảo Mộc am, phẩm trật đã cực kỳ gần sát với pháp bảo.
Tiên sư Từ Đồng muốn có được bộ pháp bào Kim Lễ trên người Trần Bình An.
Hắn đã thèm muốn thứ này lâu lắm rồi! Trần Bình An nhìn sang Lưu Tông, hỏi: "Là vì chiếc ghế kia?"
Lưu Tông lệ sắc nói: "Không thế thì sao? Ngươi cho là tính mạng năm ngàn con em biên quan này không đáng tiền? !"
Nói tới đây, vị đại hoàng tử điện hạ cắn răng nghiến lợi: "Hôm nay nếu ta không đi tới trước miếu hoang này, không tận mắt nhìn thấy Trần Bình An ngươi, trong lòng ta...”
Lưu Tông chỉ chỉ ngực mình: "Không thoải mái!"
Trần Bình An nói: "Không thoải mái? Chẳng phải là vì ngươi tự tìm đến? Năm ngàn biên quân Đại Tuyền chiến tử ở ngọn núi này... Quên đi, thật ra đạo lý ngươi đều hiểu, ngươi quá nửa sẽ nói với bản thân mình, kẻ thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, chờ ngươi làm hoàng đế, năm ngàn giáp sĩ này sẽ thành vì nước quên mình, chết có ý nghĩa."
Trần Bình An vung nhẹ cành khô trong tay: "Một câu hỏi sau cùng, vì sao ngươi lại cảm thấy tắm ngọc bài trên eo ta là giả?"
Lưu Tông tán gẫu nhiều như vậy, có thể là vì lên gân cho bản thân, cũng có khả năng là vì bước qua cửa ải tâm lý trong lòng.
Trần Bình An bằng lòng nói nhảm với Lưu Tông đều là vì câu hỏi sau cùng này.
Một câu hỏi rất quan trọng.
Người muốn cái đầu hắn nhất định là Thân quốc công Cao Thích Chân, muốn thứ từ Bích Du phủ kia, trong lòng Trần Bình An cũng sớm có suy đoán, nhưng đến cùng là ai muốn có được hồ lô dưỡng kiếm?
Từ lúc bước ra dịch quán thành Ky Hạc, Trần Bình An đã đeo ngọc bội.
Đến bén Đào Diệp, thời điểm sắp ly biệt cùng đội ngũ Diêu gia, Trần Bình An càng là lấy năm chữ "Thái Bình sơn tu chân ngã” chiêu cáo thiên hạ. Bằng với nói rõ với thành Thận Cảnh, thân phận mình là "đích truyền tổ sư đường Thái Bình sơn”. Làm vậy chính là hi vọng có thể giảm bớt áp lực cho Diêu Trấn ở kinh thành Đại Tuyền, nếu những kẻ địch ở thành Thận Cảnh ngo ngoe muốn động, đến ngay cả ngọc bài cũng không nhận ra, Diêu gia cũng không cần lo lắng.
Còn nhìn ra được ngọc bài, quá nửa đều là cao nhân không thể khinh thường, ngược lại sẽ biết khó mà lui. Trên thực té, đương thời trong ô bồng thuyền ở bến Đào Diệp, quán chủ Kim Đỉnh quán Đỗ Hàm Linh vận dụng thần nhân chưởng quan sơn hà chính là một trong số đó, vừa nhìn thấy tắm ngọc bài kia, dù biết sẽ rước lấy thái độ không vui từ phía thành Thận Cảnh, hắn vẫn chấp ý thoát thân rời đi.
Ánh mắt Lưu Tông có phần cổ quái, chỉ đưa ra cho Trần Bình An một nửa đáp án.
"Tám ngọc bài tổ sư đường Thái Bình sơn này là thật, thật một trăm phần trăm, có điều đồng thời nó cũng là giả. Ngươi không đeo lên mà treo giữa eo, thế cũng tốt, ta có hai chữ muốn trả cho ngươi "tìm chết" !"
Trần Bình An nhìn vị hoàng tử điện hạ Đại Tuyền càng nói càng ra vẻ đương nhiên kia. Quả nhiên rất khó nói chuyện với những đứa sinh ra trong nhà đế vương như thế này.
Trước mắt, song phương đều có đạo lý riêng, tuy có đúng có sai, trước sau và lớn nhỏ, nhưng Lưu Tông và năm ngàn giáp sĩ, cùng với Luyện Khí sĩ và tông sư Võ Đạo ẩn giấu trong đó đều đã là mũi tên nằm trên dây không thể không bắn ra. Với loại người bị đại thế đây lên từ sau màn như Lưu Tông, Trần Bình An cũng không thể nói mọi người cùng hòa hòa khí khí vào trong miếu ăn bát cơm rồi đi, tranh long ỷ phải nên dùng thủ đoạn quang minh chính đại. Trần Bình An không muốn lãng phí nước miếng, nếu có hiệu quả, hắn sớm đã nói rồi, chỉ là người ta không muốn nghe thôi.
Trần Bình An xách lên khúc cây khô kia, hướng về phía Lưu Tông điểm hai cái.
Lão nhân khom còng bên người tức thì xông ra, bắt giặc trước bắt vua, dù là bẫy rập thì đã có sao. Chu Liễm hắn cũng rất muốn được lĩnh giáo âm mưu thủ đoạn của người trên núi ở phương thiên địa này!
Tùy Hữu Biên đứng ở bên phải, bên trái là Lô Bạch Tượng, cả hai đồng loạt lướt ra.
Ngụy Tiện thân khoác Thần Nhân Thừa Lộ giáp, bước nhanh theo kịp Vũ phong tử ở phía trước, hắn tạm thời sẽ không hãm trận, chủ yếu vẫn là bảo hộ tòa miếu hoang này.
Trần Bình An thì nhẫn nại đứng đó, chờ đợi sát thủ giản từ đối phương.
Ở một tòa sơn phong còn cao hơn so với miếu hoang nằm giữa lưng núi,
Trên đỉnh núi có hai người đang, có phải thế ngoại cao nhân hay không, cái đó khó nói, ít nhất là vị trí đứng rất cao.
Một vị nho sam lão giả, giữa eo không treo móc ngọc bội thư viện tặng cho, ở vương triều Đại Tuyền, hắn đứng ở nơi đó, không người nào dám cả gan chát vấn dị nghi, dù là lão nhân đứng ở nóc Kim Loan điện thành Thận Cảnh cũng không người dám chất vấn dị nghi.
Bên cạnh nho sĩ già là một vị đại hán khôi ngô cơ thịt gồ lên đang đứng, một thân khí tức thô bạo khác người.
Sự tình trọng đại, lão giả phải hỏi một câu có vẻ rất là bất kính: "Có phải chủ nhân nhà ngươi thất tín với người khác?"
Lời hồi đáp của tráng hán càng thêm thẳng thắn vô. lễ: "Chủ nhân nhà ta làm thế nào, ta sao dám ở đây nói mò. ngươi có bản lãnh thì tự mình đi hỏi chủ nhân, với tiền đề là ngươi có được lá gan đó.”
Lão nhân lâm bẩm nói: "Ta đạp lên đại nghĩa hành sự, cuối cùng vẫn là danh chính ngôn thuận. Dù cho sau này thư viện bị Thái Bình sơn giận lây, trách tội xuống, lấy đi đầu hàm của ta... Cũng chẳng sao."
Tráng hán cười khẩy nói: "Đạo mạo ngạn nhiên, chính là từ dùng để miêu tả loại người đọc sách như ngươi?"
Lão nhân cười khổ nói: "Biết sai có thể sửa là điều đáng quý, ta đọc sách đâu chỉ vạn quyển, bách gia học vấn đều xem lướt, chỉ riêng sót câu Thánh nhân nhà mình dạy bảo này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận