Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1763 - Một Mình Đi Về Phía Nam (3)



Chương 1763 - Một Mình Đi Về Phía Nam (3)




Chương Diệp đột nhiên cười to nói: “Thế nào hả, Trần tiên sinh, làm người tốt là khó như thế đó, rõ ràng là đang suy nghĩ cho người khác, nhưng còn phải cân nhắc kỹ hơn cả chuyện của chính gia đình mình. Trần tiên sinh, có một câu nói thế này, trước kia chưa thân quen nên không nói ra được, nhưng hiện tại hai chúng tuy cũng chưa thể xem là bạn bè gì cho cam, nhưng ngày mai Chương Diệp sống hay chết còn chưa biết, nên ta sẽ không khách sáo với ngươi nữa, chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi."
Trần Bình An cười nói: "Chương lão tiền bối cứ việc nói."
Chương Diệp nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, hồi lâu không nói chuyện, rồi bật cười và nói: "Đột nhiên không còn gì để nói. Phải làm sao bây giờ?"
Trần Bình An bất lực, tháo hồ lô dưỡng kiếm ra và uống rượu để lấy tinh thần.
Cho dù chỉ cần nghe đến biến cố trên đảo Thanh Hạp thôi cũng đã tiêu tốn rất nhiều tinh thần, kéo một sợi tóc mà có thể khiến toàn thân phải động, sau khi chuyện xảy ra rồi còn phải tính toán rất nhiều nên lại càng hao tâm tổn trí hơn.
Trần Bình An nói: "Có một đỉnh núi ở cực đông của Cốt Lạc sơn vừa mới di chuyển. Ta đã nhìn thấy một số khí tượng kỳ lạ ở đó. Nếu Chương lão tiền bối tin tưởng ta, chi bằng dừng chân ở đó trước, coi như là để giải sầu. Bây giờ tệ nhất chẳng qua chỉ là Lưu Chí Mậu chết và tuẫn đạo ở đảo Cung Liễu, bị giết gà dọa khỉ, đến lúc đó lão tiền bối nên làm như thế nào thì không ai có thể ngăn cản được, ta lại càng không cản. Còn hơn là bây giờ quay về, có lẽ sẽ bị cho là một loại khiêu khích vô hình, rồi cùng nhau bị giam trong thủy lao của đảo Cung Liễu. Có thể lão tiền bối không sợ điều này, ngược lại còn cảm thấy rất vui mừng khi được nhìn thấy Lưu Chí Mậu một lần cuối. Chỉ là nếu như bây giờ đảo Thanh Hạp chỉ có phủ Hoành Ba chịu tai ương, còn chưa hoàn toàn sụp đổ, ngay cả chư hầu bao gồm đảo Tố Lân cũng không bị ảnh hưởng, điều đó có nghĩa là một khi sau này xuất hiện bước ngoặt, đảo Thanh Hạp cần có người bước ra. Ta thì không được, cũng không muốn, nhưng Chương Diệp lại là lão nhân mà Lưu Chí Mậu tin tưởng nhất ở đảo Thanh Hạp, cho dù cảnh giới không cao, nhưng cũng có thể thuyết phục được mọi người.”
Chương Diệp cẩn thận suy nghĩ một chút, gật đầu, tự giễu nói: “Ta chính là người có số khổ mà.”
Chương Diệp đột nhiên nói với Trần Bình An bằng một giọng điệu tràn đầy suy nghĩ: "Hãy cẩn thận bên phía đảo Cung Liễu, có người đang dùng ta làm mồi nhử. Nếu là sự thật, tại sao đối phương lại phải vẽ vời thêm chuyện, không phải nên dứt khoát dùng Cố Xán và phủ Xuân Đình làm mồi nhử. Ta nghĩ mãi mà không hiểu, nhất định trong đó phải có nguyên nhân gì đó mà bọn họ phải vòng vo tam quốc như vậy. Đương nhiên chắc là Trần tiên đã nghĩ ra rồi, chẳng qua chỉ ta đang được lợi mà còn khoe mẽ, để đổi lại chút yên tâm cho bản thân. Vào giây phút ta rời khỏi đảo Thanh Hạp, ta đã đặt toàn bộ gánh nặng lên vai Trần tiên sinh rồi.”
Trần Bình An hiểu ý mỉm cười và nói: "Có một số lời khách sáo vẫn cần thiết. Ít nhất trong lòng đối phương sẽ cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Đây cũng là một chút chân lý mà ta vừa học được từ một chàng trai trẻ họ Quan."
Chương Diệp nói đùa: "Trần tiên sinh mà còn cần phải học đạo lý từ người khác sao?"
Trần Bình An chỉ vào Chương Diệp, rồi sau đó chỉ vào Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch, rồi lại tiện tay một vòng tròn về phía thôn trang dưới chân Cốt Lạc sơn: “Đạo lý bên ngoài sách vở mênh mông đến nhường nào, chỉ nói đến một chuyện nhỏ lúc nãy, một thôn dân chốn hoang dã cũng có thể hiểu được lễ nghĩa nhường đường khi qua cầu, nhưng các tu sĩ trên núi có bao nhiêu người bằng lòng thực hiện một cái đạo lý nhỏ này phải không?”
Nỗi phiền muộn tích lũy trong lòng Chương Diệp cũng đã vơi một chút: “Vậy ta đi đến đỉnh núi mà Trần tiên sinh nhắc đến, ta cũng sẽ đi dạo một chút để tìm đạo lý?”
Trần Bình An mỉm cười và nói: "Chuyện này có gì là không được?"
Chương Diệp nhìn xung quanh, đã nhiều năm rồi ông ta đã không tĩnh tâm lại, nhìn ngắm cảnh sắc nhân gian dưới chân những ngọn núi này.
Trần Bình An nói: "Ta sẽ không vội vì Lưu Chí Mậu mà lập tức quay về hồ Thư Giản đâu. Ta còn có việc mình phải làm. Cho dù có quay lại, ta cũng chỉ làm những việc mình có thể mà thôi."
Chương Diệp gật đầu: "Nếu như vừa mới gặp mặt đã nghe thấy đáp án này, lòng ta nhất định sẽ như lửa đốt. Nhưng bây giờ ta đã không còn chút hơi sức nào nữa, không dám, cũng không muốn ép buộc, làm khó người khác nữa. Trần tiên sinh, cứ việc làm theo suy nghĩ của mình là được."
Trần Bình An và Chương Diệp gần như đồng thanh nói: "Dù sao thì cũng phải nói những lời khách sáo một chút chứ."
Hai người bọn họ nhìn nhau và mỉm cười.
Chương Diệp chỉnh lại quần áo và rời đi, không còn đạp mây cưỡi gió nữa, ông ta đi qua cây cầu nhỏ, chậm rãi bước đi.
Trần Bình An dẫn theo Mã Đốc Nghi và Tằng Dịch cùng nhau dẫn ngựa đi qua con đường lát đá xanh trong thôn trang, sau khi leo lên núi xong, đi qua cửa Cốt Lạc sơn, không hề có dáng vẻ cao ngạo, mà chỉ là một ngôi miếu nhỏ, thậm chí còn không có tu sĩ canh cửa. Tu sĩ ở Cốt Lạc sơn chỉ truyền lại cho dòng tộc, cho dù Tổ Sư đường không phải chỉ có một dòng nhưng cũng chỉ giới hạn trong số ít, nếu cộng lại, ngoại trừ những người cung phụng, khách khanh, thì những tu sĩ của Cốt Lạc sơn thực sự ước tính cũng chưa đến hai mươi người. Nhưng trên Cốt Lạc sơn còn có Hám Thiên nhai của Đồng Diệp châu, Viên Khốc nhai của thành Trì Thuỷ. Suy cho cùng, các tu sĩ tu đạo, còn tiền bạc thì mở đường là đạo lý ngàn năm không đổi, cho nên Cốt Lạc sơn mới không đến nỗi quá mức hoang vắng.
(Hám Thiên nhai (喊天街) và Viên Khốc nhai (猿哭街) đều mang tên rất thú vị: 喊天: là than trời, 猿哭: là gào khóc còn nhai 街 là phố. )
Trần Bình An quay đầu nhìn lại.
Bóng dáng của Chương Diệp đã biến mất.



Bạn cần đăng nhập để bình luận