Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1267: Kiếm Tiên Ở Sau (4)

Chương 1267: Kiếm Tiên Ở Sau (4)Chương 1267: Kiếm Tiên Ở Sau (4)
Chương 1267: Kiếm Tiên Ở Sau (4)
Tùy Hữu Biên đã một lần nữa nhắm mắt, tiếp tục luyện tập kiếm lô lập thung, mở rộng kinh mạch, ôn dưỡng thể phách.
Bùi Tiền đưa tay tỉ mỉ chỉnh ngay ngắn lá bùa vàng kia, lâm bẩm: "Bùa sẽ bảo vệ tốt cho Bùi Tiền, yêu ma quỷ quái mau tránh ra.”
Đêm hôm nay, âm thần họ Triệu tìm tới Trần Bình An đang nằm trên đất nghỉ ngơi, nói là vị lão tiên sinh kia lại bảo hắn truyền lời, bên Đồng Diệp tông đã chính thức đưa ra bồi thường.
Viên Kim Đan đại yêu cảnh giới thứ mười hai kia đã bị Đỗ Mậu vì chuyện phi thăng mà phát rồ, luyện hóa ở trong Ngô Đồng tiểu động thiên, cho nên dùng hai mảnh vỡ ngũ sắc lưu ly làm trao đổi, hai mảnh nhỏ như ngón cái, lớn bằng nắm tay.
Đại tu sĩ thập nhị cảnh sau khi hồn phách mục nát hoặc là binh giải, có khả năng sẽ xuất hiện một thân thể tiên nhân được lột ra, mà trong truyền thuyết đại tu sĩ Phi Thăng cảnh giới sau khi thất bại, sẽ xuất hiện một ít mảnh vỡ kim thân giống như ngũ sắc lưu ly. Đây là chuyện duy nhất sau khi Đỗ Mậu mặc kệ sống chết của đệ tử tông môn, hủy diệt Ngô Đồng động thiên khiến Đòng Diệp tông bớt phẫn hận một chút. Đỗ Mậu sau khi tự biết phi thăng thất bại, trong khoảnh khắc cuối cùng đã khống chế bốn mảnh vỡ lưu ly từ nửa đoạn trên của thân thể, ba mảnh trong đó đã quay trở về tổ sư sơn Đồng Diệp tông, tổ sư đường Đồng Diệp tông chỉ giữ lại một mảnh, hai mảnh còn lại đều móc ra.
Âm thần họ Triệu âm sau khi dặn dò xong việc quan trọng này thì cần thận giao cho Trần Bình An một chiếc lá Ngô Đồng ố vàng to bằng bàn tay, nói đây là vật gang tắc Đồng Diệp tông lấy ra, mảnh vỡ lưu ly sau khi Phi Thăng cảnh độ kiếp thát bại thân tử đạo tiêu đều để lại ở bên trong đó. Ngoài ra, vị lão tiên sinh kia còn chuyên môn chuẩn bị cho Trần Bình An hai bộ trận pháp hộ sơn, một bộ phỏng chế kiếm trận công phạt của Thái Bình sơn, một bộ phỏng ché đại trận hộ sơn Phù Kê tông, cùng với tiền thần tiên đã tiêu hao khi mời cao nhân Mặc gia tạo ra đại trận đều do Đòng Diệp tông chỉ trả, tất cả đều là tiền Cốc Vũ, đều đặt ở trong lá cây Ngô Đồng kia.
Chỉ là pháp bảo trung tâm của hai tòa đại trận đó, ví dụ phi kiếm và con rối kim thân sẽ cần Trần Bình An tự mình tìm kiếm, trong tương mua bằng tài lực, hay là dựa vào cơ duyên mà nhặt được, phải xem coi có duyên phận hay không.
Cuối cùng âm thần nói: "Lá Ngô Đồng phải luôn mang theo bên mình, nhưng lão tiên sinh cũng có nói, tốt nhất chờ quay về trần nhỏ quê nhà rồi sẽ kiểm đếm các vật bên trong, bằng không một khi mở ra vật gang tác, tương đương tạm thời mở ra cửa phủ tiểu động thiên, dễ dàng tiết lộ thiên cơ bên trong dù sao mảnh vỡ lưu ly của tu sĩ Phi Thăng cảnh quá mức hiếm hoi, bất cứ tu sĩ thượng ngũ cảnh nào cũng sẽ thèm nhỏ dãi đối với thứ này. Lão tiên sinh còn muốn ta thuật lại một chuyện, món pháp bào Kim Lễ kia, cho nó ăn tiền tăng đến phẩm trật bán tiên binh, sẽ không thiệt thòi. ˆ
Trần Bình An cát lá Ngô Đồng kia đi.
Sau khi nói xong, âm thần họ Triệu thân hình tiêu tán.
Nó hai lần hỗ trợ cho vị lão tiên sinh kia, cũng có thu hoạch lớn.
Trần Bình An trở về giường nằm, sờ sờ cây trâm bạch ngọc trên đỉnh đầu kia, nhằm mắt đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, Phạm Tuấn Mậu tới đúng hẹn, dẫn Trần Bình An đi lên biển mây trên không Lão Long thành.
Lão nhân họ Tuân sớm ôm cây đợi thỏ ở ngoài cửa hàng, trước tiên không đợi Trần Bình An nói gì, Tùy Hữu Biên đã vén rèm lên, hàn huyện vài câu cùng lão nhân ở ngoài cửa.
Tùy Hữu Biên trở về hậu viện.
Lão nhân vuốt râu gật đầu mà cười, tuy không thể coi là kết quả tốt nhất, nhưng cũng tương đối không tệ, chờ thêm vài năm mà thôi, đến lúc đó Ngọc Khuê Tông trong trăm năm sẽ có thêm một vị kiếm tu Nguyên Anh có hy vọng thượng ngũ cảnh.
Ừm, đến lúc đó phải đích thân dẫn nàng áy đi Đồng Diệp tông một chuyến, tới cửa bái phỏng, xem có thể vì chuyện tông môn huynh đệ xây dựng lại tổ sư đường mà dốc một phần sức nhỏ nhoi hay không.
Người tu hành, phải phúc hậu.
Mặt trời mọc lên ở phương đông, hào quang vạn trượng, đỉnh biển mây đẹp không sao tả xiết.
Thời tới thiên địa đều cùng góp lực.
Trần Bình An lần này luyện chế miếng Thủy Tự Án kia làm vật bản mạng đầu tiên, ngoại trừ tốn thời gian suốt mười ngày, cũng không có sơ suất gì quá lớn.
Trên vách đá trong đan thất tiên thiên của Trần Bình An liền xuất hiện một bức tranh tường, một dòng sông như dải lụa, hơi nước tràn ngập, chậm rãi chảy XUÔI.
Ở nháy mắt thành công, chiếc pháp bào Kim Lễ trên người kia chợt nhẹ bẵng.
Cho dù Trần Bình An cả gan, thả lỏng cắm chế của Kim Lễ, để mặc cho linh khí biển mây chảy ngược vào khiếu huyệt, tự ùa vào trong hồ nước trong một tòa khiếu huyệt, mây khói mờ mịt, khí tượng tươi mát.
Mãi đến giờ phút này, ngụm chân khí võ phu thuần túy không ngừng bị tằm ăn rỗi kia mới hoàn toàn giãy thoát trói buộc, như được đại xá, điên cuồng tuần du tòa tiểu thiên địa nhân thân này.
Trần Bình An khống chế một chút, ngụm chân khí trong cơ thể này và hồ nước kia cùng với mấy khe suối linh khí chảy vào hồ nước, về đại khái đã không còn xâm phạm lẫn nhau.
Như văn võ triều thần trên triều đình một quốc gia, tuy chưa nói tới hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, cũng không thể nói rõ là ngươi sống ta chết, chỉ là tường an vô sự.
Đêm khuya, Trần Bình An và Phạm Tuấn Mậu cùng nhau quay về hiệu thuốc Khôi Trần, lặng yên không một tiếng động.
Bốn người bức họa cuộn tròn mở mắt lại nhắm mắt, từ từ ngủ.
Khói đen của âm thần họ Triệu dần dần nhập vào vách tường.
Trịnh Đại Phong và Bùi Tiền đều ngủ say.
Trần Bình An ngồi trên băng ghế, uống ngụm rượu thuốc Kim Đan luyện sơ qua.
Phạm Tuần Mậu đứng ở bên, hỏi: "Nếu như đổi lại là Trần Bình An ngươi, liệu ngươi có lấy biển mây làm bạn vô số năm này, đi đổi một thần vị nam nhạc thần Bảo Bình Châu hay không?”
Trần Bình An thành thực trả lời: "Không biết."
Phạm Tuấn Mậu tâm trạng cực xấu cả giận nói: "Vậy ngươi rốt cuộc biết cái gì?"
Trần Bình An cười nói: "Biết ta không biết."
Phạm Tuấn Mậu ném một thanh trường kiếm đã sớm đặt ở trong kho vũ khí gang tắc cho Trần Bình An, mặt sa sầằm chợt lóe rồi biến mát.
Sáng sớm hôm nay, đoàn người Trần Bình An rời khỏi hiệu thuốc Khôi Trần, đi bến đò tên gia phía tây Lão Long thành, bước lên một con thuyền xuất phát đi Thanh Loan quốc ở đông nam bản đồ Bảo Bình Châu.
Phạm Nhị cùng bọn họ đi đến bến tàu, khẽ oán trách Trần Bình An lần sau gặp mặt, nhất định đừng quên chuyện đồ sứ và hoa tửu.
Trịnh Đại Phong một mình trông hiệu thuốc trống trải, nhìn bức chữ dán tường môt lát. chữ viết quả thật so với chữ Xuân chẳng tốt hơn là bao.
Ở trong đại sảnh nhà chính, đi một vòng quanh cái bàn thường xuyên bày đầy đồ ăn của Chu Liễm, cuối cùng ngồi ở trên bậc cửa, nhìn về phía băng ghé đối diện sân nhà.
Băng ghế dưới mái hiên bên kia, người thanh niên kia là người có số lần ngồi nhiều nhát, Bùi Tiền thi thoảng sẽ tới đó ngồi vài lần.
Lâu ngày, giống như trở thành một địa bàn nho nhỏ của hắn.
Trịnh Đại Phong Trít rít hút thuốc lá.
Gãi gãi đầu, ặc, lần này vắt vả trở về, không thể thiếu khoản phải mắng té tát lão nhân.
Trên thuyền, sau lưng Trần Bình An lại đeo thanh trường kiếm.
Tên kiếm, cực thú vị.
Kiếm Tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận