Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1714: Gió Tuyết Dữ Dội (5)

Chương 1714: Gió Tuyết Dữ Dội (5)Chương 1714: Gió Tuyết Dữ Dội (5)
Nhìn trên cơ thể của võ nhân Thạch Hào quốc đầy ắp vết sẹo, đặc biệt là những vết thương trên ngực, hai bên cổ đều là do đao kiếm gây ra, Trần Bình An mặc dù chưa bao giờ trải qua trận chém giết khốc liệt chốn sa trường giữa hai đội quân đang đối đầu nhau nhưng cũng biết rằng người này đã chết trận nơi chiến trường, xứng với bốn chữ "oanh oanh liệt liệt".
Vật âm quay đầu nhìn lại phía tiền điện, sau đó quay lại và tiếp tục nói: "Tiên sư là người trên núi. Có thể hiểu được những quỷ quái bị trời đất chán ghét như chúng ta mặc dù đã chết rồi, nhưng ý niệm về cuộc sống còn mãnh liệt hơn cả người sống, chỉ cần có thể kéo dài hơi tàn, chúng ta sẽ có thể không từ thủ đoạn, vì vậy sau khi chết trong trận chiến, ta và những binh sĩ thuộc hạ đồng hương hồn không tiêu tán, ngày nghỉ đêm đi tha hương, thẳng một mạch về hướng nam, khi đến đây, có vài huynh đệ đã không cầm cự được, đi được nửa đường đã hồn tiêu phách tán rồi, còn có những người về đến quê hương, gặp được vợ con, phụ mẫu, đa số là ở từ đường, tổ mộ, xem như cũng đã an tâm lên đường rồi. Tuy nhiên, cũng có nhiều huynh đệ càng ngày càng nhập ma, chỉ muốn ban đêm gặp được người sống sẽ nuốt chửng dương khí của bọn họ, hoặc đi ngang qua những nơi như miếu Linh Quan ở địa phương đã không còn thân linh trấn giữ nữa, thì bất chấp tất cả, chỉ nghĩ đến việc ăn no nê một bữa, cực kỳ khó kiềm chế, càng ngày càng khó..."
Trần Bình An gật đầu hỏi: "Xin hỏi vị tướng quân này, nếu trong số đồng đội có ngươi muốn làm những chuyện chẳng hạn như hãm hại người dân trên đường, nhưng ngài lại không thể ngăn cản được, tướng quân nên tự xử lý như thế nào?"
Đây là một câu hỏi rất khiến người ta cụt hứng.
Võ tướng vật âm nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm ra, khuôn mặt tràn đầy sự đau đớn, nhưng cũng không hề có chút vẻ do dự: "Chuyện này phải hỏi thanh đao của ta, xem có trả lời hoặc không! Khi còn sống chúng ta là những võ nhân bảo vệ quê hương và đất nước. Nếu như chúng ta đã chết trận, vậy thì chúng ta đã không còn cách nào có thể báo đáp đất nước được rồi, nhưng nếu nói chết rồi mà còn đi sát hại người dân, thì phải vượt qua ải của ta trước đã." Võ tướng vật âm hít một hơi thật sâu, nhoẻn miệng cười toe toét: "Ta nói ra cũng không sợ tiên sư chê cười. Trên đường về phía nam, các huynh đệ lần lượt từ biệt nhau trở về quê nhà. Chúng ta cũng là những âm binh xuất hiện trong mắt người dân đầu tiên, từ hơn sáu trăm âm binh, đến bây giờ chỉ còn không tới mười người, chúng ta không những không hề giết hại bất kỳ người dân bình thường nào chốn nhân gian, mà ngược còn quét sạch gần một trăm con cô hồn dã quỷ trên người tràn đầy lệ khí ở những bãi tha ma khác nhau. Chỉ đáng tiếc là các tu sĩ đi cùng đại quân của chúng ta lúc đó ai nấy cũng chạy nhanh như chớp, hại ta sau khi chết hoàn toàn không kịp hỏi, không biết hành động diệt trừ hậu họa cho dân của chúng ta liệu có tích được chút âm đức cho huynh đệ chúng ta hay không? Để kiếp sau chúng ta được đầu thai vào một nơi tốt đẹp."
Trần Bình An chắp hai tay lại đáp lễ trước, sau đó thu tay lại, trầm giọng nói với giọng điệu chắc chắn hoàn toàn không có chút nghi ngờ: "Thiên địa vô tư, nhưng luân lý làm người lại có đạo. Ta tin rằng tướng quân và các đồng đội sẽ có âm đức phù hộ, cũng có thể tự bảo vệ bản thân mình, cũng có thể tích chút ân trạch cho con cháu của gia tộc!"
Tướng quân vừa nghe được những lời nói chắc chắn do đích thân tiên sư nói ra, một võ nhân cứng cỏi, mạnh mẽ trên chiến trường đã bật khóc ngay tại chỗ, quay đầu lại: "Các ngươi đã nghe thấy chưa? Ta không có lừa các ngươi!"
Ở cửa sau tiền điện, các vị binh sĩ lần lượt xuất hiện, ai nấy đều chắp tay, không biết là đang cảm ơn vị võ tướng đã cùng nhau sống chết hay là đang cảm ơn chàng thanh niên mặc áo cẩm bào màu xanh này vì đã "cái quan luận định" cho mình.
Khi trời đất đang lạnh đến muốn đóng băng xương cốt, khi núi sông của một quốc gia bị phá hủy, áo giáp sắt trên người họ kêu leng keng.
Trong đêm khuya tĩnh mịch ngày hôm đó, Trần Bình An lấy giấy bút ra, viết từng cái tên, quê quán của hơn sáu trăm vật âm đó ra, trong đó có cả tướng quân, nói rằng sau này có một người bằng hữu sẽ tổ chức hai đợt Chu thiên đại tiếu và thủy lục đạo tràng, hắn có thể thử, liệt kê giúp tên của họ ra. Trong khoảng thời gian này, Tằng Dịch đã kết thúc buổi tu hành tối nay, đã mở cửa chính điện, giúp đỡ Trần Bình An và mười âm binh đó rất nhiều chuyện, tất nhiên, Trần Bình An rất quen thuộc với phương ngôn Bảo Bình châu, nhưng đối với ngôn ngữ của vương triều Chu Huỳnh mà tu sĩ và bách tín của hồ Thư Giản đã quen dùng thì hắn cũng không hề xa lạ, nhưng khi võ tướng và các binh sĩ dùng giọng có pha chút khẩu âm của các vùng miền khác nhau của Thạch Hào quốc thì lại rất đau đầu, đúng lúc Tằng Dịch có thể "kết nối bắt cầu" cho bọn họ.
(Chu thiên đại tiếu: là làm lễ tế rượu cả ngày. Thủy lục đạo tràng: là một loại pháp hội, thời gian ít thì bảy ngày, nhiều thì bốn mươi chín ngày, tụng kinh, ăn chay, sám hối, cầu xin cho chúng sinh lục đạo thoát khỏi bể khổ)
Trần Bình An bận rộn mãi đến khi gà gáy, cuối cùng cũng ghi chép hết tên họ vào trong sổ sách.
Đối với các vật âm mà nói, gà gáy không nhất thiết phải rút lui, một số vật âm có ma khí mạnh, vào ban ngày có thể đi lại trong dương gian, miễn là không phải là lúc giữa trưa khi mặt trời chiếu sáng dữ dội, vật âm chỉ cần nghỉ ngơi khi gà gáy, điều này có phần giống với người sống mặt trời mọc thì phải đi làm việc, nó gân như là bản năng.
Sau khi Trần Bình An cất giấy bút đi, Vị võ tướng họ Ngụy đã chết trận của Thạch Hào quốc nói xin được cáo biệt, hắn ta nói muốn cùng Trần tiên sư đi dạo bên ngoài miếu Linh Quan một chút, Trần Bình An đương nhiên cũng sẽ không từ chối.
Hai người đi qua tiền điện, bước ra khỏi cánh cổng lớn, Tướng quân vật âm cười nhẹ nói: "Trân tiên sư là Phổ Điệp tiên sư từ nơi khác đến phải không? Nếu không sẽ không đến nỗi nói ngôn ngữ của chúng ta không lưu loát như vậy."
Trần Bình An gật đầu nói: "Từ phía bắc tới."
Tướng quân vô thức xoa xoa cổ, cười nói: "Cho dù là đến từ Đại Ly cũng không thành vấn đề. Ta phải thừa nhận ky binh Đại Ly thực sự rất... lợi hại. Trên chiến trận, cả hai bên đều hoàn toàn không cần cho các tu sĩ theo tòng quân vào chiến trường. Một bên là vì cảm thấy không cần thiết. Một bên là vì không dám đâm đầu vào chỗ chất. Khi chém giết thì gân như là binh lực ngang nhau, nhưng tình hình trên chiến trường hoàn toàn nghiêng vê phía một bên, cũng chính là vì binh mã của Đại Ly và chúng ta xuống ngựa để tác chiến. Quyền thuật trên chiến trường và cả khí thế, binh sĩ của Thạch Hào quốc của chúng ta đều không thể nào sánh được với người ta, thua một các ấm ức, yếu đuối là một chuyện, nếu không ta và huynh đệ chắc cũng đã không chết không nhắm mắt như vậy, nhưng nói đi thì cũng phải nói là, ta cũng có phần phục bọn họ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận