Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1152: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử Nh

Chương 1152: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử NhChương 1152: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử Nh
Chương 1152: Vượn Trắng Kéo Đao, Quân Tử Nhất Ngôn (3)
Hai đại hộ sơn trận của núi Thái Bình, Quang Minh Kính như trăng sáng trên trời, dùng để chiếu yêu tìm ma, cho dù là tu sĩ Ngọc Phác cảnh, cũng có thể giam cầm nó một lát, mà sát chiêu thật sự sẽ theo sát sau đó, chính là vị khai sơn tổ sư tu vi thông thần kia của núi Thái Bình, tận hết nhân lực vật lực tà lực, đúc ra bốn thanh thượng cổ kiếm tiên mô phỏng, tuy là mô phỏng, lại mỗi một thanh đều là phẩm cáp bán tiên binh, sau khi bốn kiếm kết trận, uy lực càng thêm thông thiên, có thể so sánh một món tiên binh sát phạt danh xứng với thực.
Nhưng kiếm con vượn trắng này đeo, vừa vặn chính là một trong bốn thanh kiếm.
Làm trấn sơn cung phụng, trong ba ngàn năm, không chỉ có đuổi về bắt giết các yêu ma cỡ lớn "thoát khỏi" giếng ngục, còn có vô số lần lẻn xuống núi giết địch, lập công vô số.
Cuối cùng vào ngàn năm trước, tông chủ núi Thái Bình một thế hệ đó mạnh mẽ dẹp yên mọi người dị nghị, mang một thanh kiếm cổ trong đó ban cho vươn trắng "công lao không gì hơn được”.
Vượn trắng tuy không thể hoàn toàn nắm giữ tứ kiếm đại trận, nhưng trong thời gian ngắn lợi dụng sơ hở thì quá đơn giản, nếu là Địa Tiên tầm thường ở dưới tình huống khẩn cấp, bị ép gấp gáp trụ trì đại trận, vượn trắng cũng có nắm chắc khiến bốn thanh kiếm lâm trận phản chiến.
Không còn thanh kiếm cổ vừa là bội kiếm lại là vật bản mạng kia.
Vượn trắng hơi nheo mắt, giật giật khóe miệng, động tác rất nhỏ, lại tràn ngập khí tức tanh máu mãnh liệt ngập trời. Chung Khôi một tay để sau lưng, một tay cầm trùy Tiểu Tuyết, như đứng trước bàn sách, bắt đầu viết xuống chữ thứ nhất.
THÁNH.
Chữ thứ hai, NHÂN.
Chữ thứ ba, HỮU.
Chữ thứ tư, VÂN. (thánh nhân có nói)
Hạ bút cực nhanh.
Mỗi một chữ dưới ngòi bút trùy Tiểu Tuyết đều lơ lửng ở trước người Chung Khôi, khí thế to lớn.
Trên núi Thái Bình, gió cuộn mây vần. Vượn trắng nhẹ nhàng lắc đầu.
Chợt lóe rồi biến mát.
Vượn trắng lấy tư thái hai tay kéo đao, lướt qua hơn phân nửa miệng giếng của giếng ngục, lao thẳng tới Chung Khôi.
Quét ngang đi.
Không cho vị quân tử thư viện trẻ tuổi này bất cứ hy vọng nào nữa.
Trái lại không phải nói sau khi Chung Khôi viết xong đầy đủ văn chương, vượn trắng sẽ không thê ứng đối.
Dù sao lúc nó xuất quan, thật ra đã là kiếm tu Tiên Nhân cảnh. Nó trăm phương ngàn ké, đè ép cảnh giới khoảng năm trăm năm.
Trừ phi Chung Khôi cảnh giới Nguyên Anh là Đạo tổ Phật tổ chuyển thế, nếu không ở giữa cách một Ngọc Phác cảnh, còn đề cập đến lạch trời giữa trung ngũ cảnh cùng thượng ngũ cảnh, Chung Khôi sao có thể sống sót?
Nếu là Chung Khôi có thể cùng lúc khống chế hai tòa hộ sơn trận pháp của núi Thái Bình, thì bàn luận riêng.
Chỉ tiếc hai tòa đại trận này, trừ phi là tông chủ cùng vị tổ sư gia kia đích thân tới trụ trì, nếu không đều sẽ bi vươn trắng coi như vô hình.
Nhưng nó nếu ngưng lại ở núi Thái Bình thêm một lát, sẽ rất phiền toái, phiền toái to lớn thật sự.
Khi vượn trắng nhẹ nhàng bay xuống chỗ Chung Khôi ban đầu đứng thẳng, cách mười máy trượng, Chung Khôi bị chặt đứt ngang lưng, bên cạnh hai đoạn thân thể, máu tươi đầm đìa.
Bốn chữ vàng, một cây trùy Tiểu Tuyết, đều đã bị tiêu hủy.
Một viên Kim Đan đường hoàng chính khí đã sớm không còn, một Nguyên Anh phẩm cáp cực cao cũng đã tiêu tán. Đây là kết cục một kiếm tu cảnh giới thứ mười hai dốc sức mà làm.
Vượn trắng đưa tay chộp một phát, từ hư không kéo ra một tấm phù lục màu xanh đã xuất hiện vết rạn, hai ngón tay khẽ chà xát, nắm chặt thanh kiếm cổ giãy thoát nhà giam kia đặt về vỏ kiếm sau lưng.
Vượn trắng sau khi liếc mắt đảo qua thư sinh áo sam xanh thần tiên cũng không thể cứu, rết cuộc khàn khàn mở miệng, đây là lần đầu tiên nó nói chuyện, chậm rãi nói: “Cũng coi như khẳng khái hy sinh."
Nó ngửa đầu nhìn về nơi xa, dâm chân. cả ngon núi Thái Bình theo đó chắn động, thân hình nhảy lên, đến núi đỉnh Thái Bình, ngoặt một cái, bay nhanh đi về hướng phía nam.
Sau khi đỉnh núi chắn động, tầng dưới chót giếng ngục giống như không có gò bó nữa, sát khí ngập trời tràn ngập cả miệng giếng ầm ầm bốc lên.
Yêu ma bị trấn áp ở trong giếng ngục vô số năm, ở sau khi trải qua kinh ngạc, sau khoảnh khắc ngơ ngác ngắn ngủi thì phát ra vô số tiếng cười to. Những yêu ma tai hoạ đó muốn tàn sát hết núi Thái Bình, đang muốn lao ra khỏi giếng ngục, luồng uy phong yêu tà khí thế kinh người này đột nhiên xuất hiện ngưng trệ, bắt đầu do dự.
Thì ra.
Nơi xa phương Bắc núi Thái Bình đã xuất hiện một điểm sáng.
Sau đó là tiếng sắm cuồn cuộn, liên miên không dứt, từng biên mây bị vặn nát.
Đỉnh núi lại chấn động, một vị lão giả đạo bào thân hình cao lớn, mái tóc bạc hết đáp xuống cạnh xác Chung Khôi, mặt đầy bi phẫn cùng áy náy.
Một kim thân pháp tướng đột ngột đội đất mọc lên, hầu như sắp ngang với núi Thái Bình cao ngất trong mây, một tay giơ lên cao cao, đỉnh núi dâng lên một khay tròn trăng tròn, bị lão đạo sĩ vĩ ngạn như núi nắm trong tay, hướng phía nam chiếu ởi.
Cùng lúc đó một tay vung tay áo, từ đông nam tây ba phương hướng của núi Thái Bình dâng lên ba luồng kiếm quang, cuối cùng lần lượt treo lơ lửng ở bên cạnh kim thân pháp tướng.
Vị đạo nhân này, chính là tổ sư bá của đương đại tông chủ núi Thái Bình.
Năm đó sư huynh cố ý muốn mang một trong các kiếm tiên ban cho vượn trắng, hắn là người phản đối nhát, vì thế sư huynh đê hai người còn như người xa lạ.
Thậm chí, có người ngoài bối phận tương đương với sư huynh đệ bọn họ, còn công khai châm chọc hắn là ghen tị với phúc duyên của một con súc sinh.
Vị tổ sư gia Tiên Nhân cảnh của núi Thái Bình này, tay cầm Minh Nguyệt Quang Minh Kính giống như có thể đua sáng với vằng trăng trên trời tuần tra một lát, rốt cuộc vẫn chiếu thấy con vượn trắng nọ đã chạy ra xa ngàn vạn dặm.
Thanh âm của một kim thân pháp tướng vang như tiếng sám,"Lão súc sinh vong ân phụ nghĩa! Bằần đao phải bầm thây ngươi vạn đoạn!”
Ngôn xuất pháp tùy.
Ba thanh kiếm tiên trấn sơn của núi Thái Bình, ba vàng hào quang chiếu rọi phạm vi ngàn dặm sáng như ban ngày xé nát không gian, đuổi về phía con vượn trắng sau khi nổi hung liều mạng chạy trốn về hướng nam.
Vượn trắng đeo kiếm rất quả quyết, đưa tay lấy ra một trong bốn thanh kiếm sau lưng, khống chế nó lao về phía một luồng hào quang xanh biếc trong đó.
Nó chỉ cầu ba kiếm kia của núi Thái Bình xuất hiện chút tạm dừng là được.
Tổ sư gia kia của núi Thái Bình càng thêm tàn nhẫn, thế mà mặc kệ hai thanh kiếm cổ tổ truyền ngọc đá cùng vỡ, ở không trung nổ tung ra một mảng hào quang kinh thế hãi tục, vị lão đạo sĩ này vẫn không chút do dự khống chế hai kiếm còn lại một kiếm thẳng tắp xuyên thấu vượn trắng vô luận thay đổi tuyến đường như thế nào cũng không tránh kịp, nhưng vượn trắng vẫn chưa để cho kiếm kia trực tiếp đâm xuyên đầu, mà là xuyên thủng qua ngực nó.
Điều này bức bách vượn trắng bát đắc dĩ hiện ra pháp tướng mấy trăm trượng, hai chân đạp mạnh núi sông, hai tay nắm chặt lấy thanh kiếm cổ thứ hai.
Đôi tay con vượn khổng lồ be bét máu thịt, thân hình to lớn không ngừng ngã trượt về phía sau, cuối cùng không nắm được kiếm cổ kia, giãy thoát trói buộc, đóng định ngực nó, đi xuyên qua cơ thẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận