Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1791 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (7)



Chương 1791 - Tiên Sinh Báo Cáo Trở Về (7)




Cố Xán thở dài phàn nàn: "Cũng không phải là đang trách ngươi muộn như thế mới đến hồ Thư Giản, nếu ngươi nói với ta những chuyện này sớm hơn thì ta chắc chắn đã nghe lọt lỗ tai rồi."
Trần Bình An không hề tức giận, đây chỉ là thói quen cứng mồm cứng miệng của một đứa trẻ mà thôi, nhưng ngược lại nó cũng đang thể hiện sự đồng tình trong lòng hắn ta.
Hoàn toàn khác hẳn với bữa ăn đầu tiên tại phủ Xuân Đình và việc đêm đó Cố Xán thừa nhận rằng mình “thích giết người”.
Trần Bình An xoa đầu Cố Xán.
Cố Xán cúi đầu.
Trần Bình An nhẹ nhàng nói: "Nếu như có sau này có một ngày nào đó mẫu thân ngươi lén lút nói cho ngươi biết, bà ta đang cố ý lên kế hoạch một trận chém giết phủ Xuân Đình để ta ở lại đảo Thanh Hạp làm môn thần cho mẫu thân ngươi và ngươi, ngươi đừng đồng ý với bà ta, bởi vì cũng vô dụng thôi, nhưng cũng không cần tranh cãi với bà ta, bởi vì cũng chẳng có tác dụng gì, ngươi có bao giờ nghĩ tới, người thực sự có thể thay đổi một phần suy nghĩ của mẫu thân ngươi thậm chí không phải là phụ thân ngươi, mà là ngươi không?
Cố Xán ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
Trần Bình An mỉm cười và nói: "Sao hả, đã nói với ngươi rồi à?"
Cố Xán thở dài một tiếng, lẩm bẩm: "Ta có chút sợ ngươi rồi đó, Trần Bình An."
Trần Bình An buông mảnh lưu ly trong tay xuống, khàn giọng nói: "Năm xưa ở tiểu trấn, ta che giấu rất kỹ càng, có rất nhiều chuyện kinh khủng cũng không có nói cho ngươi biết."
Cố Xán cười nói: "Cũng đúng. Lúc đó ta làm gì có thể nghĩ đến những chuyện này? Cả ngày ta đều nghĩ đến việc đòi ngươi mua cái này cái kia. Mỗi lần ngươi mang đồng xu từ lò gốm về ngõ Nê Bình, ta đều có cảm giác như đang đón năm mới. Đúng rồi, ngươi thật sự không thấy xót của sao?”
Trần Bình An lắc đầu nói: "Nếu đổi lại là người khác, ta sẽ thấy xót tiền, nhưng ta chưa từng xót với ngươi. Lúc đầu chỉ là nghĩ đến việc báo đáp ân tình, nhưng sau đó thì không phải nữa, nó đã trở thành một thói quen tự nhiên."
Cố Xán đột nhiên hỏi một câu: "Vậy có bao giờ ngươi nghĩ bằng hữu của mình sẽ cảm thấy gánh nặng không?"
Trần Bình An cười nói: "Đó là một câu hỏi hay."
Cố Xán cười hì hì.
Trần Bình An giơ tay lên, vẽ một đường dài, nghiêm túc nói với Cố Xán: "Đầu tiên, trong hoàn cảnh bình thường, cuộc đời của chúng ta rất có khả năng sẽ dài hơn người dân bình thường, vì vậy chúng ta phải có tầm nhìn xa hơn, suy nghĩ nhiều đến những người tốt, việc tốt. Ta đã đi du ngoạn bốn phương, ngắm nhìn núi sông ngàn dặm. Trên đường đời, ta cũng sẽ gặp những trở ngại không thể vượt qua, những chuyện không thể hiểu nổi. Lúc đó ta sẽ tìm đến nhờ các ngươi giúp đỡ, không hề cảm thấy e thẹn, cho nên trước đó ta mới nói với ngươi rằng quan hệ bằng hữu tốt đẹp giống như rượu lâu đời được cất trong hầm, thêm một năm sẽ thơm hơn một chút nữa."
Trần Bình An nhẹ nhàng nắm chặt nắm đấm: "Thứ hai, Cố Xán à, ngươi có bao giờ nghĩ rằng ta đã từng gặp qua rất nhiều người khiến ta tự thẹn mình thua kém không? Trên thực tế không chỉ có một hai người, thậm chí ngay cả ở hồ Thư Giản, rồi nhóm người ở Tô Tâm Trai và Chu Quá Niên, cho dù gác lại quan hệ với ta, chỉ gặp mặt bọn họ cũng đã khiến ta cảm thấy trong lòng bất an, ta cảm thấy trên đời sao có thể có người và quỷ… tốt đến như vậy?"
Trần Bình An nhìn Cố Xán, quan sát ánh mắt và những biến hóa nhỏ bé trên khuôn mặt của hắn ta.
Hơn nữa cũng hoàn toàn không hề giấu diếm việc quan sát của mình.
Cố Xán và Trần Bình An đưa mắt nhìn nhau: "Trần Bình An, ta có thể nhờ ngươi một việc được không? Ngươi có thể đưa mẫu thân ta ra khỏi hồ Thư Giản được không? Ví dụ như đến ngõ Nê Bình, hoặc đưa đến chỗ phụ thân ta."
Trần Bình An hỏi: "Còn ngươi thì sao?"
Cố Xán nói: "Ngươi từng nói rằng có nói đạo lý hay không thật ra đều phải trả giá. Cái giá của việc không nói đạo lý ta đã hiểu rồi. Ngươi nói nói cái giá của việc nói đạo lý, ta cũng muốn thử xem. Chuyến đi đến dãy núi ở phía nam của hồ Thư Giản, ta và hồ Tằng Dịch sẽ cùng nhau đi, ngươi chỉ cần đưa mẫu thân ta rời khỏi hồ Thư Giản là được."
Trần Bình An gật đầu nói: "Được."
Giống như là hắn đã chờ đợi câu nói này từ rất lâu lắm rồi.
Hai tay của Cố Xán rút vào trong tay áo, Trần Bình An cũng rút hai tay vào trong tay áo, cùng nhau nhìn về phía đống hoang tàn đó.
Sau đó, Cố Xán trở lại phủ Xuân Đình, còn về phần thỏa thuận mới với Trần Bình An, hắn không nói một lời nào với mẫu thân của mình mà chỉ nói vài lời an ủi bà.
Trần Bình An thì lại đi một chuyến đến thành Trì Thuỷ.
Tấm bài Đại Ly Thái Bình Vô Sự không thể gặp được mặt Tô Cao Sơn, nhưng nó vẫn đủ trọng lượng để gặp được một tu sĩ tòng quân đóng quân trong thành này.
Kết quả sau khi tiến vào phủ đệ của Phạm thị được canh gác nghiêm ngặt, nhìn thấy tu sĩ trẻ tuổi, hai người đang đưa mắt nhìn nhau.
Quan Ế Nhiên.
Trần Bình An.
Đời người nơi nào mà không tương phùng.
Quan Ế Nhiên rất khách sáo, nhiệt tình và chân thành.
Nhưng khi Trần Bình An nói muốn đưa mẫu thân Cố Xán từ đảo Thanh Hạp đến quận Long Tuyền, Quan Ế Nhiên lại không đồng ý ngay, ngược lại công tư phân minh, nói rằng việc này có thể lớn, cũng có thể nhỏ, hắn ta không thể tự mình đưa ra quyết định, nhất định phải báo cáo với đại tướng quân Tô Cao Sơn.
Đương nhiên Trần Bình An cũng không có phản đối.
Đây mới là quy tắc nên có khi làm việc.
Tình cảm giữa người với người lẫn lỗi, không phân biệt việc công và việc riêng, trông thì cứ tưởng chừng như là bước đệm để đi đường tắt, nhân tình qua lại vô cùng suôn sẻ, tạm thời giao tình sẽ ngon ngọt như rượu, thật ra nó sẽ để lại từng hậu họa trên con đường của cuộc đời, nói không chừng một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng.
Quan Ế Nhiên nói, trong vòng mười ngày, hoặc chậm nhất là nửa tháng, đại tướng quân sẽ đưa ra câu trả lời, bất kể tốt xấu hắn ta đều sẽ mau chóng thông báo cho Trần Bình An.
Rồi bọn họ bắt đầu nói đến việc công.
Hai người lại uống tuần ly, Trần Bình An mời khách.
Cũng giống như lần trước Quan Ế Nhiên ở cổng thành của quận thành Thạch Hào quốc, tu sĩ trẻ tuổi người Đại Ly nói đùa rằng chuyện gì có thể ăn quỵt được, nhưng Thiên Vương lão tử cũng không thể nợ rượu của Quan Ế Nhiên hắn ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận