Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1765 - Một Mình Đi Về Phía Nam (5)



Chương 1765 - Một Mình Đi Về Phía Nam (5)




Trong số đó, còn có một sự việc xảy ra trên một ngọn núi nào đó ở trung bộ của Bảo Bình châu khiến mọi người phải chú ý.
Một tu sĩ Chân Võ sơn tên là Mã Khổ Huyền chưa đầy hai mươi tuổi, mới tu luyện được vài năm, vậy mà hắn ta lại giết chết hai vị kiếm tu Kim đan trong hai trận chiến sinh tử. Người ta nói rằng đây là bản lĩnh được Mã Khổ Huyền ẩn giấu sâu trong người. Vương triều Chu Huỳnh lựa chọn giữ im lặng trước chuyện này, bởi vì trong hai trận đại chiến, đều có hộ đạo nhân đến từ Chân Võ sơn của Mã Khổ Huyền ở bên cạnh, cũng có hoàng thất của vương triều Chu Huỳnh ở bên cạnh theo dõi, khi Mã Khổ Huyền ra tay, không có bất cứ vấn đề gì, quang minh chính đại, đường đường chính chính.
Nhất thời tên tuổi của Mã Khổ Huyền đã lan rộng khắp Bảo Bình châu.
Sau Tiểu Mãn, nhất là khi bước vào cuối mùa mưa, ẩm ướt và tà khí, cho dù là người tu đạp hay là phàm tục phu tử thì cũng nên chú ý giữ ấm dưỡng khí chính khí để chống lại khí ẩm và tà khí.
Khi nhóm ba người và ngựa của Trần Bình An đi về phía bắc, bọn họ đi theo con đường phía đông kinh thành của Thạch Hào quốc, khi đi về phía nam, lại theo một quỹ đạo khác.
Trong cơn mưa xối xả ngày hôm đó, nhóm ba người Trần Bình An dắt ngựa đến nghỉ ngơi trong một đình viện đổ nát, Trần Bình An thắt tim một cái, chiếc hộp gỗ trong tay áo cũng rung lên và trở nên hơi nóng.
Vậy mà lại có một phi kiếm truyền tin đáng lẽ không nên xuất hiện đã đến rồi.
Lưu Chí Mậu đã bị giam ở thủy lao, tuyệt đối không thể nào ngay dưới mí mắt của Lưu Lão Thành và đám tu sĩ kỳ quái kia mà còn có bản lĩnh điều khiển phi kiếm trong tiểu kiếm mộ của mình để truyền tin tức tới cho hắn.
Trần Bình An thậm chí còn dự định nhắm mắt làm ngơ.
Sau khi cân nhắc lợi hại, hắn cẩn thận nhận lấy phi kiếm truyền tin, đúng là của Lưu Chí Mậu gửi đi, đồng thời mở khống chế của phi kiếm.
Thư bí mật chỉ có ba câu.
"Lần này quay về hồ Thư Giản, ngươi phải cẩn thận một chút."
"Lý do nhắc nhở như thế này không liên quan gì đến Trần Bình An ngươi, cũng không liên quan đến giao dịch lúc trước của chúng ta. Đơn thuần là vì không thích một số khuôn mặt, vậy nên để thể hiện sự chân thành của mình nên ta đã mượn phi kiếm của Lưu Chí Mậu."
"Tạm giữ lại Phi Kiếm đi, không cần trả lời."
Trần Bình An cất hộp gỗ đi, sau đó lại rơi vào trầm tư.
Không nghi ngờ gì nữa, đây là thủ đoạn của Lưu Lão Thành ở đảo Cung Liễu, nhưng tại sao lại như vậy thì đáng để cân nhắc một chút.
Lời “nhắc nhở” thẳng thắn của Lưu Lão Thành chắc chắn không phải chỉ là tình hình của hồ Thư Giản có thay đổi lớn như vẻ bề ngoài, chuyện này hoàn toàn không cần Lưu Lão Thành phải nói với Trần Bình An, Trần Bình An không mù cũng không điếc, cộng thêm đã có Chương Diệp đến trước báo tin rồi.
Với tâm tư tỉ mỉ và tham vọng hừng hực của Lưu Lão Thành, ông ta chắc chắn sẽ không bao giờ làm chuyện dự thừa, tốn thêm nước bọt. Vì vậy cái gọi là nhắc nhở, cảnh cáo của Lưu Lão Thành nhất định là còn cái gì đó tinh tế hơn, rất có thể có quan hệ mật thiết với bản thân Trần Bình An.
Trần Bình An đứng ở mép ngoài của đình viện đang không ngừng dột mưa, nhìn ra ngoài màn mưa u ám, lúc này, một kết quả càng tệ hơn đang chờ đợi hắn.
Chương Diệp nhờ vào mật đạo giấu kín như thỏ khôn có ba hang trên đảo Thanh Hạp mà đã trốn thoát khỏi hồ Thư Giản, nói không chừng việc đó đã nằm trong dự liệu và tính toán của một số người đứng sau.
Nhưng tại sao hắn ta lại không trực tiếp ra tay với Cố Xán và phủ Xuân Đình, tại sao không chọn một phương pháp đơn giản hơn, ít phiền toái hơn, hiệu quả nhanh chóng hơn để buộc hắn phải vội vàng lao tới hồ Thư Giản ngay, rồi trực tiếp giết chết mình là được?
Trần Bình An thở dài, lẩm bẩm: "Lại là một trận chiến giữa các đại đạo sao? Vậy thì đã có thể lý giải được chuyện tông tự đầu ở Bảo Bình châu ra tay ra tay rồi, Đỗ Mậu đang ở Đồng Diệp châu? Hay là Thái Bình sơn? Chắc là không phải. Là đại tông môn đầu tiên đi ngang qua khi lên Đồng Diệp châu, Phù Kê tông? Nhưng lúc đó ta và Lục Đài chỉ đi ngang qua, lý ra sẽ không hề có khúc mắc gì mới phải. Trong tranh chấp giữa các đại đạo, cũng có sự phân biệt cao thấp, rộng hẹp, để có thể dây dưa truy đuổi đến Bảo Bình châu, đối phương nhất định phải là một tu sĩ Thượng Ngũ cảnh, cho nên khả năng là Phù Kê tông không cao."
Trần Bình An cau mày thật chặt: "Nhưng nếu nói đó là một vị lão quan chủ có đạo pháp thông thiên thì cũng không giống lắm, ở chỗ của ông ấy đại đạo cũng không đến mức nhỏ bé như vậy."
Trần Bình An đột nhiên quay lại và nói: "Tằng Dịch, Mã Đốc Nghi, các ngươi không cần phải cùng ta trở về hồ Thư Giản, cứ đi đến biên giới tiếp giáp giữa Thạch Hào quốc và Mai Dụ quốc, rồi đợi ta ở ải Lưu Hạ."
Tằng Dịch muốn nói chuyện thì đã bị Mã Đốc Nghi túm lấy tay áo.
Trần Bình An quay đầu, tiếp tục nhìn màn mưa.
Tạm biệt nhau ở đình viện.
Một mình cưỡi ngựa đi về phía nam.
Chiếc áo cẩm bào dày màu xanh được thay thế bằng một chiếc thanh sam mỏng và vừa vặn.
Trần Bình An đã thuận lợi đi đến thành Lục Đồng ở địa giới của hồ Thư Giản mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
Suy cho cùng, thành Lục Đồng là một thế lực bên lề ở hồ Thư Giản. Đối với cư dân địa phương của thành Lục Đồng mà nói, những dòng chảy ngầm, những thay đổi bất ngờ trong hồ Thư Giản, cũng như những lời nói và hành động gây chấn động của Tô Cao Sơn ở thành Trì Thuỷ, bất kể là những tu sĩ nhàn rỗi chưa thể chiếm đảo làm vui, thành lập môn phái, hay chỉ là một người dân thường đòi một miếng cơm, thì rất nhiều khi chuyện càng lớn thì ngược lại càng im ắng, bởi dưới đại thế, con người không thể không chấp nhận số mệnh thì còn có thể làm gì khác được nữa, đặc biệt là những phàm phu tục tử sinh ra và lớn lên ở đây? Thế giới bên ngoài hỗn loạn như vậy. Cho dù có một ít tiền tiết kiệm thì cũng có thể chuyển đi đâu? Rồi liệu bọn họ có dám không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận