Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 849: Gần Tới Đảo Huyền Sơn (3)

Chương 849: Gần Tới Đảo Huyền Sơn (3)Chương 849: Gần Tới Đảo Huyền Sơn (3)
Chương 849: Gần Tới Đảo Huyền Sơn (3)
Quế phu nhân biết được nền móng người này, cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái, trong tiểu thiên địa bên cạnh nàng, bóng người hai người mơ hồ, ngôn ngữ tiếng nói của hai bên sẽ không bị lộ ra chút nào.
Sau khi nghe xong Trần Bình An gật đầu nói: "Tốt."
Hán tử trung niên chậm rãi nói: "Ngươi không muốn trở thành đệ tử quan môn của tiên sinh nhà ta? nếu ngươi đồng ý nhận lời, ta sẽ cảm tạ ngươi, thiếu ngươi một nhân tình thiên đại."
Trần Bình An nhìn hán tử này, dứt khoát ngồi ở ven bờ cửa ra, tháo hồ lô dưỡng kiếm xuống, chỉ uống rượu không nói lời nào.
Hán tử một tay cầm sào trúc chống đất, ngửa đầu nhìn phía trời cao, nhẹ giọng nói: "Tiên sinh chưa bao giờ xem ta là đệ tử của người, chỉ là một người hầu năm xưa giúp người chèo thuyền mà thôi, tuy vài vị đệ tử đích truyền của người, khi tới thiên địa này du lịch, đều chủ động tìm ta, còn bằng lòng gọi ta một tiếng đại sư huynh, nhưng mà lòng ta biết rõ, tiên sinh xưa nay ghét bỏ ta đần độn, tư chất không tốt, ngay cả một chữ tình cũng dứt bỏ không xong, cho nên ta ở biển lớn tìm vô số năm, muốn theo dấu chân tiên sinh, đi hướng tòa Thanh Minh Thiên Hạ, chính thức bái sư học nghệ với tiên sinh, nhưng mà tiên sinh không muốn gặp ta, nhưng mà nếu hôm nay ngươi nguyện ý nhận lời tiên sinh, tiên sinh chỉ cần tâm tình tốt rồi, sẽ gặp ta, ta xác định.”
Trần Bình An lười biếng cười nói: "Vậy ông có biết hay không, tiên sinh nhà ông muốn thu đệ tử, là ta của hiện tại, mà không phải ta sau khi trở thành đệ tử hắn."
Hán tử đưa tay vỗ vỗ đầu, vẫn không hiểu rõ, căm tức nói: "Ta nghe ngươi nói đến hồ đồ. Sao mà các ngươi những đệ tử môn sinh của tiên sinh, vì sao nói chuyện đều là lạ lùng cổ quái như vậy, không thoải mái chút nào. Cho dù là bắc Câu Lô châu Tạ Thực, nói chuyện cũng ra vẻ nho nhã, những lời mắng chửi người đều giấu bên trong những lời khen ngợi, hại ta qua hơn một trăm năm mới ngẫm ra, hiểu được lúc ấy thì ra hắn đang mắng ta không khai khiếu, cho nên Quế phu nhân mới không thích."
Hán tử lập tức than thở,"Vẫn là trách ta, quá đần. Không trách được người khác quá thông minh.”
Trần Bình An ngưng uống rượu, nở nụ cười,"Như thế nào mà không trách thế đạo này?"
Hán tử đứng ở phía trên chiếc thuyền nhỏ, thiếu niên ngồi ở bên cạnh cửa ra.
Hai người vừa vặn nhìn thẳng nhau.
Hán tử nhếch miệng cười.
Trần Bình An nói sang chuyện khác,"Đệ tử ông bị thương nặng như vậy, ông mặc kệ không quan tâm? Giống như trước kia còn từng đến Nguyên Anh cảnh, sau lại ngã trở về Kim Đan..."
Hán tử tức giận nói: "Ta là sư phụ hắn, chứ không phải cha hắn, người đã năm trăm tuổi, còn muốn ta chăm bẫm từng li từng tí hay sao?"
Trần Bình An đặt hồ lô dưỡng kiếm xuống, tay trái đưa ra một ngón tay huyền đình không trung, sau đó tay phải kéo về phía bên phải, sau đó dừng lại, giữa hai ngón tay, như là một cây thước đo nhìn không tháy,"Đạo lý ta nói, là ở một đầu này, đạo lý ông nói, ở tại một đầu kia, đều có đạo lý giống nhau, nhưng mà đạo lý của ông, thật ra không thể phản bác đạo lý của ta, biết vì sao không? Bởi vì đạo lý của ông, không nên lập tức đi xa như vậy."
Tay phải Trần Bình An chậm rãi di động về bên trái, điểm một cái ở giữa, sau đó lại điểm mỗi bên trái phải một cái, mỉm cười nói: "Đạo lý của ông, nếu chỉ là đến gần nơi đây, đứng ở chỗ này, khả năng mới tính là đạo lý chân chính, có thể trái phải hơi lệch lạc một chút... Nhưng mà khi đạo lý đứng có định ở vị trí đúng, thì nên cân nhắc đạo lý phân lượng nặng nhẹ cùng lớn nhỏ như thế nào đây? Ông có biết thuật gia hay không? Không phải thuật của âm dương thuật, mà là thuật trong thuật tính, cộng thêm pháp gia, có thêm hai cây thước đo càng nhỏ hơn, sẽ có tác dùng..."
Hán tử lạnh nhạt nói: "Ngươi đừng hòng phá hư đại đạo của ta!"
Sào trúc cầm trong tay lại gõ mạnh vào bên mạn thuyền.
Trần Bình An tươi cười sáng lạn.
Bởi vì mình lại đúng rồi.
Trần Bình An cười đứng lên, không hề có lộng huyền hư cùng bịa đặt, đêm qua trong giấc mộng, hắn đã mơ một giác mơ, đọc sách một đêm, yêu yêu minh minh (1), huyền diệu khó giải thích.
(1) Con người Động cực thì Tĩnh, tự nhiên sẽ nhập vào yêu minh, yêu minh là khi ngủ tuy nhập vào cảnh giới không trời, không đất, không người, nhưng chưa đi vào mộng cảnh.
Giống như cũng nhận thấy mình đã bị bắt bài rồi, hán tử có chút ảo não, vò đầu, nhưng cũng không có trút cơn giận lên Trần Bình An.
Trần Bình An trừng mắt,"Quề phu nhân đang nhìn đó, ông đối đãi đệ tử của mình như vậy, ông cảm thấy bà ấy sẽ nhìn ông như thế nào? Có phải cái lý này hay không?"
Hán tử giống như nhát thời thông suốt, ánh mắt sáng lên, do dự một lát, từ trong lòng lấy ra một xấp kim sách dùng dây cỏ đơn sơ xâu chuỗi vào với nhau,"Thật vất vả mới nhặt được từ một đáy biển, giao cho Thùng nước nhỏ, nhớ rõ nhất định phải giao cho hắn trước mặt Quế phu nhân, có làm được hay không?”
Trần Bình An gật đầu nói: "Đương nhiên có thể! Ta giúp ông nói thêm vài lời hay ý đẹp còn được.”
Hán tử cười nói: "Vậy mới vừa rồi chuyện ngươi tính kế ta, ta sẽ không ghi vào trong số sách."
Trần Bình An tiếp nhận kim sách, cũng không thèm nhìn tới, thật cần thận để vào trong tay áo, liếc mắt phụ nhân nhìn như ngay trước mắt, thực ra căn bản không ở cùng một tòa tiểu thiên địa, nàng đang nhìn ra xa cảnh đêm trăng sáng trên biển, thần sắc mê ly, Trần Bình An thu hồi tầm mắt, có chút tò mò, nhỏ giọng hỏi: "Ông bối phận cao như vậy, sống nhiều năm như vậy, vì sao cô đơn chung tình với Quế phu nhân? Hơn nữa biết rõ trở ngại đại đạo của mình là chữ tình kia, thế mà thấy ông còn thích thú như thé?"
Hán tử bị nói trúng tim đen, tức giận nói: "Liên quan đếch gì tới ngươi!"
Trần Bình An cầm theo bầu rượu bước đi thong thả ở bên bờ, hỏi: "Chúng ta nói chuyện, Quế phu nhân không nghe thấy chứ?"
Hán tử gật đâu.
Trần Bình An vẫn là nói chuyện thật nhỏ tiếng: "Quế phu nhân khí chất đương nhiên rất tốt, nhưng dung mạo a... Có lẽ không được coi là rất... xuất sắc ha? Chuyện xưa giữa hai người, có thể nói cho ta nghe không? Lúc trước vì sao thích bà ấy, bà ấy vì sao ghét bỏ ông, như thế nào mới được xem là thích một người, rồi sao lại phân phân hợp hợp, đã chọc giận Quế phu nhân ở chỗ nào, để ta còn biết đường mà tránh... Ô không đúng, ta muốn nói là sẽ giúp ông bày mưu tính kế! Ông không biết thôi, ta quen biết rất nhiều cô nương, đối với tình yêu nam nữ, hiểu biết! rất nhiều."
Hán tử xem thường nói: “Thích một người, nếu như có thể nói ra nhiều môn đạo như thế, coi như thích cái rắm, nói chuyện với một người phàm tục như ngươi, thật sự là nhạt nhẽo, Thùng nước nhỏ bị mù mắt chó nên mới nguyện ý uống rượu với ngươi."
Trần Bình An nhe răng nhếch miệng.
Hán tử đột nhiên đưa tay dùng sức đấm lên ngực, thề thốt: "Còn nữa a, Quế phu nhân ở trong lòng ta mắt ta, phải là tư sắc khuynh quốc khuynh thành, trên đời này không ai có thể so được, tiểu tử ngươi về sau nói chuyện cẩn thận một chút cho ta, còn dám nói nói bậy nói bạ về bà ấy, ta sẽ dùng sào trúc đánh ngươi thành kẻ ngóc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận