Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1174: Gió Tanh Mưa Máu Ở Trên Núi (4)

Chương 1174: Gió Tanh Mưa Máu Ở Trên Núi (4)Chương 1174: Gió Tanh Mưa Máu Ở Trên Núi (4)
Chương 1174: Gió Tanh Mưa Máu Ở Trên Núi (4) Cho nên ban đầu hắn ra lệnh cho vượn trắng đeo kiếm phải lầy mạng đổi mạng, cũng không thiệt. Nếu sau đó có thể thành công trốn vào long mạch đã bị tàn phá kia, dù cho bị thương nặng đến đâu đều là lời to. Ngày sau cứ tránh đi, thành thật ân nấp cho kỹ là được, bằng không hắn cũng hộ không được. Rốt cuộc hắn chỉ có thể mang đi một người từ Hạo Nhiên thiên hạ, vượn già nếu không bị thương đến căn bản, vẫn là kiếm tu cảnh giới mười hai cảnh, khả năng hắn sẽ mang nó đi, chứ không phải niệm chút tình xưa cũ, đến quán trọ bên này buồn bực uống rượu.
Chung Khôi vốn cũng nên sống được càng lâu một chút, càng si tình một chút.
Tam gia lưng gù đánh mắt ra hiệu Cửu nương phải cần thận người này, phụ nhân lại vẫn cố chấp đích thân xách vò rượu và hai bát trắng đi tới ngồi đối diện với thanh niên đạo sĩ.
Cửu nương rót hai chén rượu, cười hỏi: "Tiểu đạo trường nhận nhằm ta, hay là thật sự nhận ra ta?"
Thanh niên đạo sĩ bưng bát uống một ngụm Thanh Mai tửu, khen một tiếng rượu ngon, mu bàn tay lau khóe miệng: "Là ta nhận nhằm."
Cửu nương mỉm cười hỏi: "Tiểu đạo trường lá gan lớn, cũng hào khí, trong lời nói tuyệt không thấy tự xưng bàn đạo, chẳng lẽ là đạo sĩ giả giả mạo thần tiên Thái Bình sơn?"
Thanh niên đạo sĩ lắc đầu nói: "Đạo sĩ thật, thật đến không thể thật hơn, tùy tiện tìm bộ túi da, tu hành ở Thái Bình sơn hơn trăm năm mới được khối ngọc bài, sau đó xuống núi du lịch, trên đường chết rồi, thi cốt không còn, đến cả ngọc bài sư môn cũng không thu hồi lại được, thảm lắm. Sau đó, đổi bộ mặt khác, dạo chơi tứ xứ, lại bắt đầu tìm rượu uống, sau cùng về tới Đại Tuyền, dạo đến rất nhiều nơi, tỷ như Mai Hà chẳng hạn, còn gặp được một vị người đọc sách tên là Vương Kỳ ở thành Thận Cảnh, đương thời tuổi tác người đó đã không nhỏ, tên họ lại đặt không tệ, Kỳ, Thánh nhân giải tự, thân tu tường, tâm thành nghị dã." (Đại ý tu thân cũng là tu tâm)
"Chỉ đáng tiếc đường đường quân tử, bờ đê ngàn dặm bị hủy vì ổ kiến, hủy ở một chữ tham, tham sống sợ chết."
Lúc nhắc bát uống rượu, cổ tay Cửu nương thoáng run nhẹ.
Nàng uống cạn, thả xuống bát rượu, hỏi: "Vì sao phải nói với ta những điều này, là muốn giết ta?"
Thanh niên đạo sĩ như thể nghe được chuyện đáng buồn cười nhất dưới gầm trời, lắm bẩm nói: "Đã nói là nhận nhằm người rồi, không liên quan tới ngươi. Cố nhân kia của ta có tận chín cái mạng, giết thế nào được? Giết ngươi một lần, Bạch lão gia sẽ có cảm ứng, ngươi không biết, Bạch lão gia hại chúng ta thê thảm thế nào đâu. Thánh nhân Nho gia dù giết ta, ta cũng chỉ chẳng qua là gần chết, giúp ta về nhà sớm chút mà thôi. Bạch lão gia chỉ cần tận mắt nhìn ta, dù cách qua một tòa thiên hạ đều có thể khiến ta tan thành tro bụi."
Hắn có chút thương cảm, thôn thức nói: "Ta cũng không nỡ giết."
Vị "thanh niên đạo sĩ" có thể sai khiến hai con đại yêu đi liều mạng này cười cười, nâng bát rượu lên, nhấp một ngụm, nói tiếp: "Đồng Diệp châu gặp đại kiếp hôm nay, ngày sau quay đầu lại nhìn mới thấy thật ra là nhân họa đắc phúc."
Trong lòng Cửu nương cuộn trào sóng cả.
"Đừng lo, ta đã uống xong mỹ tửu, nói hết bực bội trong lòng, các ngươi cũng sẽ chẳng nhớ được gì đâu." Thanh niên đạo sĩ thả bát rượu xuống, giơ ngón tay vạch một vòng trên miệng bát, sau đó đứng dậy, xoay người rời khỏi quán trọ.
Quang cảnh trong quán trọ chợt biến chuyển, tựa như thời gian đảo lui, Cửu nương, Tam gia và thằng nhóc què bắt đầu nói ngược, làm việc ngược.
Sau cùng lúc thanh niên đạo sĩ bước qua bậc cửa quán trọ, hét thảy liền khôi phục như cũ, thằng nhóc què úp mặt lên bàn ngủ gật, lão lưng gà rít thuốc bên kia rèm cửa, Cửu nương còn đang gõ bàn tính. Hết thảy đứng im.
Chỉ có bát rượu của thanh niên đạo sĩ đột ngột bỏ lại trên bàn.
Hắn ngửa người ra sau, đưa mắt nhìn về phía tủ quây.
"Cửu nương" lạnh lùng ngắng đầu nhìn hắn, nhìn thẳng vào mắt thanh niên đạo sĩ.
Thanh niên đạo sĩ nhìn ra sau lưng "Cửu nương", từng chiếc đuôi trắng như tuyết, thô như cột nhà phủ kín sau lưng phụ nhân.
Thanh niên đạo sĩ đếm đếm số đuôi hồ ly, nhíu mày, rất nhanh sau đó lông mày giãn ra, cười lên rời đi. "Cửu nương” lạnh giọng nói: "Ngươi sớm muộn sẽ bị bắt."
Hắn sớm đã rời xa quán trọ, dư âm lại vẫn vang vạo vào trong quán trọ: "Cầu còn không được, bằng không sao lần này ta phải vẽ rắn thêm chân, đối phó người thanh niên mà Thái Bình Sơn muốn bảo vệ."
Khoảnh khắc sau.
Tiếng ngáy của gã què tiếp tục vang vọng, sương khói tiếp tục lượn lờ, tiếng gảy bàn tính của phụ nhân vang lên đều đều.
Lại qua hồi lâu, phụ nhân thoáng nhìn bát trắng trên bàn, nàng chợt vỗ mạnh bàn tính, giận nói: "Thằng què kia, mắt ngươi mù à, sao không dọn bát rượu trên bàn đi? !"
Người què giật mình tỉnh lại, nhìn thấy trên bàn vô duyên vô cớ nhiều thêm một bả rượu, gãi gãi đầu, rõ ràng hắn nhớ đã thu dọn sạch sẽ, nhưng lại không dám tranh luận cùng bà chủ tâm tình đang có vẻ khó ở, lập tức thu bát rượu đi tới phòng bép.
Biên thùy mênh mang, có một thanh niên đạo sĩ bước ởi xiên xiên xẹo xẹo, vừa đi vừa hát vang: "Thu hồ lô, thu hồ lô rượu đây, thu hồ lô rượu để chứa rượu, tiểu nương rót rượu tay nhỏ nhắn, non như ngó sen..." Ngoài miếu hoang, mưa gió phiêu diêu.
Trần mưa to tầm tã như thế song vẫn có thể khiến người ngửi được mùi máu tanh.
Tùy Hữu Biên lướt sang một bên, tối nay biểu hiện của nàng không giống trận chiến ở quán trọ, giá ngự trường kiếm giống như kiếm sư, mà là tay cầm Sỉ Tâm, thân hình nhanh thoăn thoắt như khỉ hoang trong núi, liên tục xê dịch trong rừng cây, thường thường một kiếm mà đi, kiếm khí tung bay, chém cả người cả giáp của những biên quân Đại Tuyền kia thành hai nửa. Lô Bạch Tượng đởi theo hướng ngược với Tùy Hữu Biên, bước nhanh lao tới, chỉ cần giáp sĩ biên quân một khi cầm đao cận thân, sẽ lập tức tiện tay vung đao, khác với phong thái xuất kiếm đại khai đại hợp của Tùy Hữu Biên, Lô Bạch Tượng vô luận là lưỡi đao, hay là cương khí lăng lệ mảnh như lông tóc đều chỉ nhắm vào cổ gáy sĩ tốt mặc giáp, hoặc là lấy mũi đao "chỉ điểm" đầu trán những duệ sĩ biên quân kia.
Trong lúc đó, ở hai bên rừng núi lại có cao thủ võ đạo cùng tu sĩ binh gia ấn tàng, tùy thời rình cơ mà động, ngầm đánh lén Lô Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên.
Còn cả kình nỏ từng luồng từng luồng kích xạ mà tới.
Duệ khí trên người Tùy Hữu Biên còn đậm hơn cả kiếm khí của Sỉ Tâm trên tay.
Không hỗ là nữ tử kiếm tiên đầu tiên trong lịch sử Ngẫu Hoa phúc địa tính thử giơ kiếm khai thiên, nhục thân phi thăng.
Lô Bạch Tượng nhàn nhã dạo quanh.
Những giáp sĩ được coi là tinh nhuệ nhân gian này, dù bên trong có xen lẫn vài kẻ địch hơi phần nào vướng tay, nhưng làm sao xứng nói tới "vây giết" 2? Chẳng lẽ không biết sinh tiền trận chiến sau cùng của Lô Bạch Tượng đã phải tụ lại nhiều ít cao thủ tông sư hai đạo chính tà?
Còn nữa.
Tính cả Chu Liễm, ba người đi ra từ họa quyển trong quán trọ ngoài Hồ Nhi trấn, tình thế lúc này đã khác hẳn ngày trước.
Tùy Hữu Biên tiềm tâm luyện kiếm, tấn tốc thích ứng khí cơ lưu chuyển ở Hạo Nhiên thiên hạ Chu Liễm và Lô Bạch Tượng sao dám buông thả?.
Bạn cần đăng nhập để bình luận