Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 640: Sơn Thủy Ấn (1)

Chương 640: Sơn Thủy Ấn (1)Chương 640: Sơn Thủy Ấn (1)
Chương 640: Sơn Thủy Án (1)
Lão âu khó có được người cùng mình nói chuyện phiếm, liền cười nói: "Ngày mưa đất trơn, hại công tử bị thương. Tòa nhà này của bọn ta a, vốn có vài chỗ hư hại rồi, lúc trước lại là tình cảnh gian nan hỗ lang nhìn chung quanh, lại càng không dám phô trương bốn phía, nhiều nhất chính là đáp vá tu bổ tường viện, ban đêm cũng rất ít treo lồng đèn, nhiều năm như vậy, dọa sợ dân chúng, không dám thỉnh thợ thủ công gạch ngói lại đây hỗ trợ, đều là ta gõ nện lung tung, tay nghề đương nhiên rất kém cỏi, nhiều đá xanh lát nền, gồ ghề nhấp nhô, còn không được xem là san bằng, cái này nếu ở trong môn hộ của mọi người trong thành, không nói người trong nhà nhìn chướng mắt, nếu là để người nhà khác nhìn thấy, sẽ bị cười chết, sau lưng khẳng định phải cắn lưỡi đầu, lời khó nghe gì đều sẽ có, cũng may lão gia cùng phu nhân chưa bao giờ so đo chyện này, cái này là ta có phúc."
Lão ấu giọng điệu bình thường, như sông sâu nước tĩnh, trăm năm quang âm, hỉ nộ ái ố, thăng trầm, đều từng chút một lắng đọng lại trong lòng.
Cái này là ta có phúc.
Đây chính là luận định cái quan (*) của cả cuộc đời lão ẩu.
(*) luận định cái quan: đậy nắp hòm mới khen chê hay dở.
Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Ngôi nhà có thể có lão bà bà ngươi bận rộn trước sau, cũng là phúc khí của vợ chồng hai người bọn họ."
Lão âu sửng sốt một chút, mang theo ý cười, quay đầu trêu ghẹo nói: "Ngươi đứa nhỏ này, nhìn rõ hàm hậu, như thế nào cũng có thể nói như vậy?"
Trần Bình An đã lột xong toàn bộ măng mùa xuân, đặt hết trong một giỏ trúc sạch sẽ, ngắng đầu nói: "Lão bà bà, lời ta nói là thật đó."
Lão ấu nhìn đôi mắt trong suốt hữu thần cả thiếu niên, ừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác, trên mặt ý cười càng nhiều hơn một chút, thuận miệng nói: "Trần công tử, có thích cô nương nào hay chưa, những cô gái bên Yên Chi quận thành Thải Y quốc bọn ta đều nỗi tiếng là xinh đẹp, nếu như không nóng vội lên đường, có thể đi tới bên đó dạo hội chùa các thứ, nói không chừng còn có một đoạn nhân duyên tốt đẹp. Hơn nữa tuy công tử cảnh giới võ đạo không cao, nhưng ở tiểu địa phương vô chính thần vô địa tiên như Yên Chi quận, thực không bị xem là kém, nếu như nguyện ý cắm rễ ở đây, làm tướng quân đô úy gì đó, dư sức, đến lúc đó kết hôn với một tiểu thư khuê các trong môn đệ thư hương cũng rất tốt đó."
Trần Bình An có chút ngượng ngùng, lí nha lí nhí, không dám đáp trả đề tài này.
Lão âu quay đầu, liếc mắt nhìn thiếu niên lang mặt mày có chút thanh tú đoan chính, hiểu ý cười, nhẹ giọng nói: "Biết rồi, Trần công tử khẳng định là có cô nương trong mộng."
Trần Bình An nghẹn nửa ngày, đỏ mặt hỏi: "Lão bà bà, nếu cô nương mà ta thích kia, từng hỏi ta có thích nàng hay không, lúc ấy ta nói không thích, kết quả hiện tại đi tìm nàng, lại nói với nàng ta thích nàng, ngươi nói xem nàng có cảm thấy ta là kẻ lừa gạt hay không a?"
"Trần công tử những lời nói này của ngươi nghe thật rắc rối."
Lão âu kìm lòng không được cười ra tiếng, trong lúc chờ đồ ăn chín, bà ngồi trên ghế đầu nhỏ bên cạnh bếp lò, cười hỏi: "Vậy lúc ấy vì sao ngươi không nói thích nàng? Nhát gan, thẹn thùng? Hay là cảm thấy gật đầu đồng ý, sẽ đánh mất mặt mũi ở trước mặt cô nương, cho nên cố ý ra vẻ anh hùng?"
Trần Bình An tự tin suy nghĩ thật kỹ, đưa ra một đáp án thành tâm thành ý,"Ia khờ mà." Lão âu cái điều này chọc cười thực sự, cười đến cả khuôn mặt già nua đều trở nên nhu hòa,"Ta cảm thấy cô nương ngươi thích kia, hẳn là sẽ không tức giận. Một cô nương, nếu được người ta thích, hơn nữa người ta thích mình chân thật như thế, dù sao cũng là một chuyện tốt đẹp."
Trần Bình An có chút buồn rầu, bưng rỗ trúc đầy măng mùa xuân đến bên cạnh bếp lò,"Nhưng mà cô nương kia nói với ta, nàng chỉ thích đại kiếm tiên..."
Lão âu nhịn cười,"Ui, vậy thật đúng là làm khó ngươi, đại kiếm tiên, kiểu gì cũng phải là thần tiên cảnh thứ sáu, công tử nhà ta thiên tư rất tốt, còn từng tu hành tại Thần Cáo tông động thiên phúc địa cao cao tại thượng như vậy, cũng chưa từng tễ thân trong ngũ cảnh, đạt tới Động Phủ cảnh trong truyền thuyết, Trần công tử, bà bà cho ngươi một đề nghị, ngươi cứ cùng cô nương kia thương lượng thử, xem có thể khiến yêu cầu đại kiếm tiên này, biến thành tiểu kiếm tiên, kiếm tiên bình thường được không? Ví dụ như Động Phủ cảnh rất cao, tứ cảnh ngũ cảnh thì thế nào? Phải biết rằng kiếm tu trên đời này, cảnh giới dù thấp, vẫn là thực nổi tiếng, tứ cảnh ngũ cảnh đã thực sự rất giỏi."
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Cái Trữ cô nương gọi là đại kiếm tiên, khẳng định ít nhất ít nhất cũng là mười hai cảnh al
Cho dù Trữ Diêu thực dù chịu thương lượng, đồng ý cho mình hạ xuống từng bậc từng bậc, nhắm chừng như thế nào cũng phải là loại kiếm tiên cảnh giới cỡ Phong Tuyết miều Ngụy Tắn.
Trần Bình An thở dài, đột nhiên nhắc nhở nói: "Bà bà, đồ ăn chín rồi."
Lão âu chạy nhanh đứng dậy, mở nắp nồi ra, rất nhanh, để lên khay đồ ăn một món ăn sơn trân dã vị thôn quê hương vị đầy đủ mùi sắc, để cho Trần Bình An bưng khay đồ ăn nhắm rượu, đưa tới đại đường sân tam tiến, lại còn kêu hắn mang dĩa đồ ăn này đi rồi không cần trở về, cứ ở bên kia dùng bữa uống rượu, lát sau bà sẽ bưng thức ăn đưa rượu đến là được, Trần Bình An nhanh như chớp chạy tới lại chạy về, nhìn thấy lão âu bộ dáng giả bộ tức giận, Trần Bình An cười hỏi: "Lão bà bà, ta tới lầy rượu, hơn nữa ta cũng đánh tiếng với Dương lão gia rồi, hắn đã đồng ý tặng rượu cho ta uống..."
Nói tới đây, Trần Bình An tháo hồ lô rượu xuống, quơ quơ, tươi cười sáng lạn nói: "Đồ đầy mới thôi."
Lão âu lấy từ trong tủ bát nước sơn màu đỏ cũ kỹ ra muỗng múc rượu, sau đó cười chỉ chỉ máy vại rượu lớn nơi chân tường,"Láy một vò chưa mở nắp qua đây, bên cạnh có một vò đã mở nê phong, còn lại non nửa bình rượu trắng tự chưng cất, ngươi có thể đồ vào hồ lô rượu, như thế nào đều đủ."
Sau đó lão âu mặc kệ thiếu niên ngồi xổm góc tường múc rượu vào hồ lô, tự mình xào đồ ăn, cuối cùng Trần Bình An lên tiếng chào hỏi, rồi cầm một vò rượu rời khỏi phòng bép.
Lão âu cười quay đầu nhìn một cái, hồ lô rượu màu đỏ thắm bên hông thiếu niên, cũ kỹ tầm thường, cũng không bắt mắt, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, lại là tửu quỷ rồi sao?
Không biết sau khi gặp cô nương trong mộng kia, sẽ biến thành một hồ lô rượu mừng, hay là rượu đoạn trường đây.
Nhưng đương nhiên lão âu vẫn hy vọng thiếu niên có thể được đền bù mong muốn, như công tử tiểu thư trở thành lão gia phu nhân vậy.
Nhà giữa sân tam tiến, hoà thuận VuI VẺ.
Nam nữ chủ nhân cổ trạch, trành quỷ Dương Hoảng cùng thụ mị nữ quỷ tên là Oanh Oanh, ngồi ở bên tay trái đao khách râu quai nón được mời ngồi ở ghé trên, Từ Viễn Hà hào sảng tính tình, cũng lười từ chối, đạo sĩ Trương Sơn Phong ngồi ở bên phải, sau khi Trần Bình An bưng thức ăn đưa rượu đi qua, liền bắt đầu chè chén, nữ quỷ có chút buồn cười, rễ cây thật dài từ tú lâu bên kia như dây leo lan tràn, từ cửa phòng nhiễu nhập chính đường, vì để mọi người không mát hứng, nàng còn có ý mang khăn che mặt thật dày để che giấu dung mạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận