Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 728: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uốnc

Chương 728: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta UốncChương 728: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uốnc
Chương 728: Trước Thiên Quân Vạn Mã, Ta Uống Một Ngụm Rượu (2)
Tống Phượng Sơn muốn làm cái gì, Tống Vũ Thiêu trong lòng biết rõ ràng.
Đêm đó Tống Cao Phong đánh chết Võ Lâm Minh Chủ tiền nhiệm có mối quan hệ cùng triều đình, nhưng mà đầu sỏ chân chính gây nên chuyện lại tránh được một kiếp, sau lại hoàng đế bệ hạ không muốn trở mặt cùng Kiếm Thủy Sơn Trang, đại khái cũng có chút áy náy trong lòng, liền tự mình làm bà mối, để cho cô gái đáng thương sống sót sau tai nạn trở thành thê tử một vị công huân đại tướng Sơ Thủy quốc, thành cáo mệnh phu nhân một quốc gia phẩm trật tối cao. Ai cũng biết Lão Kiếm Thánh Tống Vũ Thiêu chú trọng quy củ giang hồ, cho nên giang hồ đệ nhất nhân Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc, Hoàng đế Sơ Thủy quốc ngược lại không cần lo lắng điều gì. Về phần tôn tử Tống Vũ Thiêu, lúc ấy tuổi còn rất nhỏ, mọi người đều cảm thấy khẳng định ký ức mơ hồ, nhất định khó thành tâm phúc đại họa.
Cứ như vậy, sau đó giang hồ Sơ Thủy quốc này trời trong nắng ấm hơn hai mươi năm, cũng với bảo tòa Võ Lâm Minh Chủ để không hơn hai mươi năm.
Mãi đến khi Tống Phượng Sơn mở rộng của Kiếm Thủy Sơn Trang, đại yến khoản đãi bốn phương hào kiệt, ngày mai sẽ chính thức cử hành đại điển minh chủ.
Tống Vũ Thiêu từ lâu đã không có hứng thú đối với giang hồ, nhưng cũng không phải mọi sự đều không để tâm, nhiều năm như vậy vì sao thường xuyên một mình du lịch giang hồ? Chẳng lẽ thật sự là giải sâu? Đối với tôn tử mắt không thấy tâm không phiền?
Cũng không phải như thế.
Nhưng mà Tống Vũ Thiêu biết rõ có một ngày sẽ mây đen áp thành, lao thẳng tới Kiếm Thủy Sơn Trang tâm huyết một đời, tôn tử Tống Phượng Sơn sẽ bước qua ranh giới, trong tình thế tốt đẹp nhìn như sắc màu rực rỡ, âm thầm trở thành cái đích cho triều dã cao thấp người người chỉ trích, tất cả điều này, trong lòng Tống Vũ Thiêu đang có khúc mắc, lại có thêm một khúc mắc khác nữa, khúc mắc thứ nhất là thẹn với con trai Tống Cao Phong, khúc mắc thứ hai, là quy củ giang hồ bản thân thừa hành tuân thủ, cùng những hành vi của tôn tử, trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Vị Kiếm Thánh Sơ Thủy quốc này trong lòng đang do dự, có cần xuất kiếm về hướng triều đình hay không, một khi ra kiếm, có khiêu khích uy nghiêm Hoàng đế hay không, Tống Vũ Thiêu thật ra căn bản không quan tâm, mà ở chỗ điều này đã đi ngược lại bản tâm của Tống Vũ Thiêu.
Bởi vì ở sâu trong nội tâm lão nhân chưa bao giờ tán đồng giang hồ của Tống Phượng Sơn.
Tất cả những điều này không thể kể cùng ai.
Chuyến đi giang hồ lần trước, vốn dĩ là muốn tìm đến vị Thải Y quốc Kiếm Thánh võ lâm tiền bối vừa là địch vừa là bạn, võ đức võ công cao ngất tận mây, Tống Vũ Thiêu vừa muốn luận bàn hỏi kiếm, vừa muốn cởi bỏ khúc mắc này, chỉ tiếc vị lão nhân kiếm thuật thông thần kia lại đã chết rồi. Điều này làm cho Tống Vũ Thiêu đành phải nửa đường quay về, mới có chuyện gặp nhau nơi cổ tự.
Lão nhân đồ đen ở nhà thuỷ tạ trăm mối cảm xúc ngồn ngang, suy nghĩ phiêu diêu, thế cho nên không phát hiện vị thiếu niên ra quyền phá cảnh kia đã thật lâu không rời khỏi rèm nước thác nước.
Đợi cho Tống Vũ Thiêu nhận thấy không ổn, vừa định đi tìm hiểu xem sao, mới nhìn thấy Trần Bình An chậm rãi đi ra khỏi thác nước, nhảy một bước trở về, phiêu nhiên dừng ở trong nhà thuỷ tạ, hai tay huyết nhục mơ hồ đã dùng vải bông băng bó tạm bợ.
Tống Vũ Thiêu thu hồi những suy nghĩ phiền lòng, cười hỏi: "Đã hưởng qua tư vị rượu ngon sơn trang, hôm nay tễ thân cảnh giới tiểu tông sư, như thế nào? Có phải rất tốt hay không?"
Nhưng mà một câu kế tiếp của Trần Bình An khiến cho lão nhân trừng mắt to,"Hình như còn thiếu chút nữa mới phá cảnh, hiện tại tựa như một quyền đánh vỡ thác nước, còn kém một bước không bước qua được."
Tống Vũ Thiêu đánh giá khí thế nội liễm của thiếu niên, một thân quyền ý như thác nước mãnh liệt đỗ xuống, có thể đánh giá bằng bốn chữ muôn hình vạn trạng, lão nhân kinh ngạc nói: "Ngươi rõ ràng là tứ cảnh thật sự, lão phu thậm chí có thể vỗ ngực nói, chưa từng thấy người nào tam cảnh kiên cố trầm ổn hơn ngươi, cùng với tứ cảnh mới tinh lúc này, Trần Bình An, sao ngươi còn có thể cảm thấy kém một bước? !"
Trần Bình An bất đắc dĩ nói: "Tống lão tiền bối, thực sự kém một chút hỏa hậu, ta không thể nói rõ nguyên do, nhưng mà ta biết. Nhưng hiện tại ta đã biết đại phương hướng, dưới chân có con đường để đi, sẽ không giống như trước đi đâu đụng đó như ruồi bọ, đại khái trước khi đến Lão Long thành, sẽ từng chút một vượt qua được, nếu như vận khí tốt, đến cửa ra tiên gia Sơ Thủy quốc các vị, có khả năng mơ hồ phá cảnh, nhưng con người ta vốn vận khí không tốt lắm, khả năng cao hơn là đến Lão Long thành mới phá cảnh."
Tống Vũ Thiêu hai tay chắp sau, đi chậm hai vòng vòng quanh thiếu niên tồi mới dừng bước, chậc chậc lây làm kỳ nói: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, hôm nay xem như đại tăng kiến thức."
Tống Vũ Thiêu cười to nói: "Đi, uống rượu đi, mặc kệ như thế nào, cho dù không hoàn toàn phá cảnh, đều là một chuyện tốt thiên đại đáng để ăn mừng!"
Trần Bình An quơ quơ hồ lô rượu, rượu còn nhiều, liền gật đầu cười nói: "Được."
Tống Vũ Thiêu đột nhiên hỏi: "Trần nhỏ bên ngoài sơn trang, có món lầu của một tửu lâu rất tuyệt, nguyên liệu nấu ăn tốt đến có thê để cho khách nhân ăn luôn đầu lưỡi, rượu cũng không tệ, ngươi có muốn đi ăn thử hay không? Lúc này vừa vặn là giờ cơm, lão phu cùng chưởng quầy bên đó giao tình không tệ, có thể được giảm hai phần mười."
Trần Bình An vừa nghe có thể giảm hai phần mười, lập tức hào khí tung hoành nói: "Đề ta trả tiền!"
Tống Vũ Thiêu cười ha ha nói: "Ô? Trước tiên nói rõ, một bữa lầu của tửu lâu, cộng thêm rượu ngon, ít nhất phải chỉ năm sáu lượng bạc."
Trần Bình An trừng mắt nhìn, mặt không đỏ tâm không động nói: "Trần nhỏ cách sơn trang hơi xa a, chỉ bằng chúng ta ở trong sân uống rượu là tốt rồi."
Tống Vũ Thiêu vươn ngón tay cái, Thật sự là hào kiệt khí khái vung tiền như rác!" Trần Bình An bỗng nhiên cười to,"Đi thì đi, sao lại không đi chứ? Cơm trưa sẽ ăn lâu!"
Tống Vũ Thiêu sửng sốt một chút, không cho Trần Bình An cơ hội đồi ý, cười lớn một tiếng, ném ra tiếp theo câu "đi theo ta", liền bắn khỏi thủy tạ, đạp lên cành cao đại thụ, một đường lao thẳng hướng bên ngoài sơn trang.
Trần Bình An đành phải bỏ qua suy nghĩ kêu thêm Từ Viễn Hà cùng Trương Sơn Phong, theo sát sau đó.
Thời điểm ở nơi cao hơn đỉnh nhà thuỷ tạ, Trần Bình An quay đầu nhìn phía thác nước bên kia, cười hắc hắc.
Trên thạch bích phía sau rèm nước thác nước, thiếu niên lén lút dùng ngón tay khắc hai hàng chữ, từ trên xuống dưới, một hàng viết tên một cô nương, một hàng khác viết "Trần Bình An đã từng đến đây", thiếu niên hy vọng lần sau khi lại đến kiếm Thủy Sơn Trang, bên cạnh mình sẽ là vị cô nương đó.
Đương nhiên, Trần Bình An chỉ dám vụng trộm nghĩ như vậy.
Bên ngõ Nê Bình cùng ngõ Hạnh Hoa, từng nhà chỉ cần có việc hiếu hỉ, hàng xóm láng giềng đều nguyện ý chủ động hỗ trợ, cái này giống như quy củ thêm đất cho mồ, đời đời lưu lại, cũng không cần nói cái gì đạo lý. Hôm nay ngõ Hạnh Hoa có người thành thân, cưới một cô gái phú quý bên ngõ Đào Diệp, trong ngõ Hạnh Hoa hộ này có danh tiếng tốt, năm đó chính Mã bà bà một lão âu lắm tai tiếng cũng đi lại rất gần với hộ này, cho nên chỉ mỗi bàn rượu thôi cũng bày ra gần hai mươi bàn, chỉ cần tùy tiện cho hồng bao, bát luận là một ít bạc vụn, hay là máy đồng tiền, đều có thể vào bàn ăn cơm, chia sẻ không khí vui mừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận