Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1325: Lại Một Năm Xuân Nữa (5)

Chương 1325: Lại Một Năm Xuân Nữa (5)Chương 1325: Lại Một Năm Xuân Nữa (5)
Chương 1325: Lại Một Năm Xuân Nữa (5)
Thôi Đông Sơn thuận miệng nói: "Chư tử bách gia ở ngoài tam giáo, có thể sừng sững ngàn năm không ngã truyền thừa đến nay, tự có gốc rễ lập thân và chỗ độc đáo của nó. Cho nên từ lâu đã có kẻ nói rằng, ngô sinh dã hữu nhai, nhi tri dã vô nhai, dĩ hữu nhai tùy vô nhai, đãi dĩ (1). Tục nhân yêu thích nửa câu đầu, người tu đạo sẽ cảm thấy diệu ở nửa câu sau. Nói đến cùng, học vấn tam giáo bách gia, một mình một môn, chỉ sợ tu sĩ cả một đời, cũng không dám nói ởi tới cuối của học vấn. Chỉ xem lấy hay bỏ như thế nào, lấy, khiến vài phần học vấn thật sự biến thành bản lãnh của mình, bỏ, lại là tham bát bỏ mâm."
(1) đời ta có hạn còn tri thức thì vô bờ, lấy cái có hạn mà đuổi theo cái vô bờ thì nguy khốn, biết là nguy khốn mà còn đuổi theo thì nguy khốn hơn
Trần Bình An gật gật đầu.
Thôi Đông Sơn cầm lên một quả lê thơm bắt đầu gặm, mơ hồ không rõ nói: "Chẳng qua học vấn là học vấn, làm người là làm người, có liên quan đến nhau, nhưng lại không phải liên quan tuyệt đối. Cho nên lúc này mới có việc đời phức tap. Môt người sống như thế nào, cùng đọc những sách nào, đọc sách có tác dụng hay không, đều là duyên pháp nhân quả của mình. Trên đời kẻ ngốc thật sự quá nhiều, không biết chuyện đọc sách, việc hàng đầu, là để chúng ta nhận thức càng nhiều hơn thế đạo này, lãng phí các thánh hiền tam giáo bách gia tận tình khuyên bảo. Thánh nhân truyền thụ học vấn, từng quyển kinh thư, tựa như những ngọn đèn lồng treo trong đêm, đưòng đi có khác nhau, đèn lồng có sáng tối lớn nhỏ, chỉ tiếc người đời tự mình mù mắt."
Trần Bình An đối với điều này từ chối cho ý kiến. Thôi Đông Sơn là kẻ luôn thích gợi chuyện để nói nên lập tức đổi đề tài, kể mấy sự tích quang huy liên quan đến tiểu Bảo Bình.
Nói cuối năm trước, Lý Hòe đứa nhóc ngớ ngắn này nỗi lên tranh chấp với bạn cùng trường, một quyển sách thư viện vừa mới phân phát, bị bạn cùng trường cầm đi, nói là của hắn, Lý Hòe lại không lấy ra được chứng cớ, kết quả Lý Bảo Bình vừa vặn đi ngang qua, lập tức xử án. Cô bé dùng biện pháp, cầm lấy quyển sách đó, nói với hai người Lý Hòe, dù sao cũng không phân định rõ được, vậy xé thành hai nửa là xong, mỗi người một nửa. Lý Hòe tức giận, đứa nhỏ còn lại thì vô cùng cao hứng đáp ứng, vì thế Lý Bảo Bình mới ném mang quyển sách cho Lý Hòe, hung hăng đánh cho đứa nhỏ còn lại một trận. Một vị lão phu tử luôn ở nơi xa khoanh tay đứng nhìn, cười ha ha, đứa nhỏ kia không biết xảy ra vấn đề ở đâu, khóc ởi theo lão phu tử cáo trạng kêu oan, kết quả lại ăn một trận roi.
Trần Bình An sau khi nghe xong, thoải mái cười.
Bùi Tiền ở bên nghe, giận dữ nói: "Kẻ trộm sách kia cũng ngốc quá đi, ôi, quả nhiên là trên đời này kẻ ngốc quá nhiều, làm sao bây giờ.
Trần Bình An cho một cái cú đầàu,"Không phải chuyện ngu ngốc hay không, là trộm sách ngay từ đầu đã không đúng, trộm sách thông minh tới mức không lộ tẩy, lại càng không đúng."
Bùi Tiền tủi thân uất ức nói: 'Con có nói trộm sách là đúng đâu."
Thôi Đông Sơn cười nói: "Trên đời này người vừa ngu vừa xấu, cũng không thiếu. Những loại hàng này, học vấn nho gia không dạy được."
Bùi Tiền rất tán đồng, gật đầu nói: "Vừa rồi mọi người bàn về Pháp gia rất hay, đối phó người xấu, cảm giác rất hữu dụng."
Nói tới đây, Bùi Tiền lập tức im miệng, sợ Trần Bình An tức giận.
Trần Bình An cười nói: "Ngươi bây giờ nghĩ như vậy là không sai, nhưng còn cần đọc càng nhiều sách hơn mới được, không được cảm thấy lúc này đã có thể đưa ra đáp án chính xác."
Bùi Tiền nghĩ nghĩ,"Vậy vẫn là nho gia tốt hơn đi."
Bây giờ nó chép quyển điển tịch nho gia kia đã đủ mệt, lại thêm một quyển sách pháp gia, không phải tự tìm khổ sao? Thôi Đông Sơn giơ ngón tay cái,"Không hỗ là thiết cốt tranh tranh (1) như lời Chu Liễm nói."
(1) Chỉ những người có cốt khí, vừa can đảm vừa lại có ý chí kiên định như sắt thép
Bùi Tiền làm bộ không nghe thấy.
Thôi Đông Sơn cười hỏi: "Bùi Tiền, ngươi và Ngụy Tiện quan hệ không tệ đúng không?”
Bùi Tiền nảy sinh cảnh giác, cười tủm tỉm nói: "Quan hệ bình thường thôi."
Thôi Đông Sơn ai u một tiếng, "Thấy gió ngã tay chèo, rất có linh khí."
Bùi Tiền trơn mắt. Đến sư phụ bên này, nịnh hót hết cái này đến cái khác, đến bên mình, thì miệng chó không mọc được ngà voi, không một câu lời hay, kẻ này thật sự là đáng ghét.
Một ngày nào đó tên họ Thôi này chọc giận sư phụ, mà khai sơn đại đệ tử là nó lúc ấy đã luyện thành tuyệt thế kiếm thuật cùng đao pháp, nó sẽ học theo du hiệp diễn nghĩa kia, thanh lý môn hội
Thôi Đông Sơn như con giun trong bụng Bùi Tiền, cười ha ha nói: "Như thế nào, chỉ bằng kiếm thuật đao pháp vụng về kia của ngươi, cũng nghĩ đến ngày nào đó, tìm cơ hội đấu với ta?"
Bù Tiền vẻ mặt ngơ ngác, "Ngươi đang nói gì vậy?”
Thôi Đông Sơn từ trong cái đĩa nhỏ nhặt lên một quả táo, nhẹ nhàng nện ở trên trán Bùi Tiền,"Nhãi con, đấu với ta?"
Bùi Tiền đưa tay tiếp được quả táo rơi xuống, làm bộ muốn ném trở về, Thôi Đông Sơn bắt động như núi, Bùi Tiền vài lần động tác, Thôi Đông Sơn đều cười không dao động chút nào. Bùi Tiền nghĩ mình hẳn là không ném trúng người này, nhỡ đâu thực hiện được, nhắm chừng cuối cùng vẫn là bản thân nó chịu không nổi, dứt khoát nhét quả táo vào trong miệng, hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Thôi Đông Sơn bỗng nhiên kinh hoảng,"Không ổn, quả táo này là con cháu tinh mị cây táo của Bách Hoa Uyễn, luyện khí sĩ chúng ta không sợ tinh mị đó quấn thân, Bùi Tiền ngươi bé như vậy, tên kia khẳng định cảm thấy là quả hồng mềm có thể bắt nạt, cho nên trước khi ngủ ngươi nhất định phải đóng kỹ cửa phòng cửa số, bằng không hơn nửa đêm từng cành cây bò vào phòng, thật sự rất đáng sợ đó...”
Trong khi nói chuyện, Thôi Đông Sơn còn cố ý xoay cánh tay, sinh động như thật, bắt chước một con tinh mị cây cối ân núp vào phòng hại người như thế nào.
Dọa Bùi Tiền lập tức lấy ra lá bùa yêu quý kia, dán mạnh lên trán, sau đó khoanh hai tay trước ngực.
Thôi Đông Sơn ca thán một tiếng,"Không được, lá bùa này của ngươi là Bảo Tháp Trấn Yêu Phù, cỏ cây thành tỉnh, không tính trong đó.”
Bùi Tiền lại lấy ra tắm Dương Khí Thiêu Đăng Phù mà Trần Bình An rất phúc hậu đã tặng cho nó, lại dán lên trên trán.
Thôi Đông Sơn lấy nắm tay đánh vào bàn tay, thấp thỏm lo âu nói: "Đừng, lá bùa này là bùa dẫn đường, lại không thể chống đỡ quỷ mị tinh quái, nói không chừng ngược lại sẽ hấp dẫn sức chú ý của quái thụ khác, cảm thấy ngươi đang khiêu khích chúng nó, đến lúc đó hoa cỏ tinh quái, chậm rãi đi theo tinh mị cây táo, cùng ởi phòng ngươi làm khách, đến lúc đó ngươi bên giường này, gầm giường này, tất cả đều có."
Bùi Tiền mím môi nhăn nhúm khuôn mặt nhỏ đen như than, trong hốc mắt bắt đầu nước mắt đảo quanh.
Trần Bình An vỗ một phát lên đầu Thôi Đông Sơn, cười mắng: "Bớt dọa Bùi Tiền đi." Thôi Đông Sơn ồ một tiếng, sau đó một tay ôm bụng cười, đưa tay chỉ vào Bùi Tiền bừng tỉnh đại ngộ,"Ha ha, một đứa nhóc ngu ngốc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận