Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1397 - Việc Không Sợ Nhất Trên Đời Này (1)



Chương 1397 - Việc Không Sợ Nhất Trên Đời Này (1)




Cho dù có chắp vá từng nội dung tình báo rải rác vụn vặt lại với nhau thì vẫn chưa thể cho ra chi tiết thật sự của Trần Bình An.
Nhưng không quan trọng, Lý Bảo Châm phán định Trần Bình An đang ở kinh thành Thanh Loan quốc, cho dù trong một đêm đột nhiên biến thành lục địa thần tiên, vẫn không có liên quan với Lý Bảo Châm hắn.
Lý Bảo Châm đang mượn dùng đại thế Đại Ly làm bàn cờ của mình, đùa giỡn Trần Bình An kia vẫn đang ở trong ván cờ.
Gián điệp tình báo Đại Ly Lục Ba đình ở bản đồ đông nam Bảo Bình Châu, theo từng quân cờ lặng yên mà động, tựa như một cái mạng nhện không ngừng khẽ động.
Trước khi rời khỏi Đại Ly, quốc sư Thôi Sàm cho Lý Bảo Châm ba lựa chọn, đi Đại Tùy, phụ trách theo dõi phiên thuộc cũ của Đại Tùy bao gồm cả Cao thị hoàng tộc và Hoàng Đình quốc; Đi Chu Huỳnh vương triều trước mắt đang là hòn đá chặn đường lớn nhất phía trước vó ngựa thiết kỵ Đại Ly, kiếm tu đông đảo, động hướng của thư viện Quan Hồ phía nam cũng là quan trọng trong quan trọng; Một cái cuối cùng chính là Thanh Loan quốc, chỉ là so với hai thứ trước, bên này sớm thuộc về nông thôn tiểu địa phương nằm ở trong xó góc, chỉ là theo y quan trung bộ Bảo Bình Châu chuyển về phương nam, Lục Ba đình hai năm gần đây mới bắt đầu đầu tư thêm, đương nhiên, những thứ này đều là một ít hiện tượng mặt ngoài Lý Bảo Châm hắn nhìn thấy sau khi tân quan nhận chức, bằng không hắn cũng sẽ không đến mức ngay cả hồ sơ của lão xa phu này cũng không thể tìm đọc, nhưng Lý Bảo Châm không ngu ngốc, thế tộc quan trường có lão nhân Đường Trọng của Thanh Loan quốc, giang hồ thảo mãng có bọn Đại Trạch bang Trúc Phụng Tiên, đặc biệt là quốc sư Thôi Sàm đích thân tới nơi đây, thậm chí ngoại lệ gặp Sư Tử Viên Liễu Thanh Phong một lần... Tất cả cái này đều nói rõ Lý Bảo Châm ánh mắt không kém, chọn lựa nơi đây làm “long hưng chi địa” (1) của mình ở Đại Ly triều đình, tạm thời rời xa trung tâm Đại Ly Tống thị vòng xoáy làm người ta tan xương nát thịt kia, tuyệt đối là đặt cược đúng rồi.
(1)chỉ nơi khởi nguồn, thịnh vượng hoặc thành lập của mỗi triều đại.
Lý Bảo Châm có chút bực tức, nếu đợi thêm vài ngày, đợi một đại nhân vật phụ trách bảo hộ an nguy của hắn tiến vào Thanh Loan quốc, vậy là tình thế cực tốt mọi sự không sợ. Cái gì đại đô đốc Vi Lượng, Đường thị thủ tịch cung phụng Chu Linh Chi, đều không đáng giá nhắc tới.
Tên chân đất ngõ Nê Bình này sao lại biết chọn thời gian địa điểm như vậy?
Lý Bảo Châm xoay người, vén rèm lên mỉm cười hỏi: “Liễu tiên sinh, ngươi có giữ lại hậu thủ hay không?”
Liễu Thanh Phong lắc đầu cười nói: “Giống ngươi, cần chờ vài ngày mới có thể có một vị Đại Ly võ bí thư lang, đảm nhiệm tùy tùng bên người ta.”
Lý Bảo Châm vẻ mặt đau khổ nói: “Liễu tiên sinh chẳng lẽ nhẫn tâm nhìn vị minh hữu này của ta, xuất sư chưa thành đã chết trước?”
Liễu Thanh Phong nghĩ nghĩ, đáp: “Phải tin tưởng Thôi quốc sư tính toán không bỏ sót.”
Lý Bảo Châm ca thán một tiếng, buông mành, tối nay xem ra là phúc hay họa đều không tránh khỏi rồi.
Lý Bảo Châm trái lại không phải không tin kỳ lực của con Tú Hổ kia, mà là quốc sư đại nhân chưa chắc thật sự mang hắn cây cỏ đầu tường này để trong lòng. Lý Bảo Châm thậm chí tin tưởng vững chắc, nếu cần Thôi Sàm phải lựa chọn lấy hay bỏ giữa mình và Liễu Thanh Phong, Thôi Sàm ít nhất bây giờ sẽ không chút do dự mang Liễu Thanh Phong giữ lại trên bàn cờ, mà mang Lý Bảo Châm hắn tùy tay cầm lên, ném vào trong hũ cờ cho xong việc, ngọn núi sứ vỡ kia ở quê nhà như thế nào chồng chất mà thành, không phải đều là những đồ bỏ đáng thương phân lượng không nặng, ở trong đại đạo chi tranh hóa thành bột mịn sao?
Lý Bảo Châm từ rất sớm đã thích một mình qua bên kia trèo lên trên đỉnh núi sứ, luôn cảm thấy là đang giẫm lên xương trắng chồng chất lên đỉnh, cảm giác rất tốt.
Trần Bình An bảo Thạch Nhu che chở Bùi Tiền đứng ở nơi xa, chỉ dẫn theo Chu Liễm tiếp tục tiến lên.
Thôi Đông Sơn đột nhiên gửi một phần thư mật cho mình, nói là Lý Bảo Châm xuất hiện ở Sư Tử Viên, lời ít mà ý nhiều, lấy hai chữ “khả sát (có thể giết)” kết thúc.
Trần Bình An không có bất cứ sự hoài nghi cùng do dự nào, hoả tốc rời khỏi kinh thành, đến thẳng Sư Tử Viên.
Trong một số việc nào đó không đề cập đại đạo căn bản, Trần Bình An lựa chọn tín nhiệm Thôi Đông Sơn, ví dụ như lựa chọn nữ quỷ xương khô Thạch Nhu làm nhân tuyển chiếm cứ thể xác Đỗ Mậu, tiếp đó chính là lần này.
Sau khi cách chiếc xe ngựa kia không đủ năm mươi bước, Trần Bình An chậm rãi mà đi, đã có thể rõ ràng nhìn thấy vị công tử ca trẻ tuổi kia đứng ở phía sau xa phu.
Chính là người này, lấy lòng ngưỡng mộ cùng tình ý thiếu nữ của Chu Lộc, lại tung ra một miếng mồi giúp cha con hai người thoát ly tiện tịch, cho nàng giành được địa vị cáo mệnh phu nhân, khiến Chu Lộc năm đó ở trong hành lang kia, cười nói thản nhiên đi về phía Trần Bình An, hai tay chắp sau lưng, đều là sát khí.
Đó là Trần Bình An lần đầu tiên trong đời sau khi rời khỏi Ly Châu động thiên, so với lúc trước ở trấn nhỏ giằng co mạng ngàn cân treo sợi tóc cùng bàn sơn lão viên Chính Dương sơn, càng có thể cảm nhận được lòng người nhỏ nhenvà hiểm ác.
“Trần Bình An, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nhỉ?”
Lý Bảo Châm đứng ở phía sau lão xa phu, mỉm cười chào hỏi: “Quên giới thiệu mình, ta tên Lý Bảo Châm, là đệ đệ của Lý Hi Thánh, ca ca của Lý Bảo Bình.”
Trần Bình An đứng vững, hỏi: “Nếu đêm nay ngươi chết ở chỗ này, có hối hận không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận