Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 697: Đêm ở Cổ Tự Có Yêu Khí (3)

Chương 697: Đêm ở Cổ Tự Có Yêu Khí (3)Chương 697: Đêm ở Cổ Tự Có Yêu Khí (3)
Chương 697: Đêm ở Cổ Tự Có Yêu Khí (3)
Ban đêm tòa cổ tự hoang phế đã lâu, có chút rợn người, tượng thần Phật gia tứ đại thiên vương đã ngã xuống đất, hơn nữa ngôi chùa chiếm địa rất lớn, nhưng trống rỗng, âm phong từng trận, gió lùa từ sảnh đường qua hành lang, cộng thêm giữa núi rừng ngẫu nhiên có tiếng cú đêm vang lên, đáng sợ tới mức Liễu Xích Thành run rấy đôi môi, cho dù đã đốt lên một đống lửa trại, vẫn là liều mạng ngồi dựa vào hán tử râu quai nón, luôn cảm thấy người bạn hữu này bộ dạng hung dữ nhất, khẳng định có thể trấn được quỷ mị âm vật, Trần Bình An cùng Trương Sơn Phong còn thiếu niên như vậy, quá nửa không đáng tin cậy. Về phần "Chi Phán lão quỷ" sống tạm cư ở trong cơ thể hắn, Liễu Xích Thành chưa bao giờ cảm thấy hắn có bao nhiêu lợi hại, ngay cả thần tiên Kim Đan cảnh cũng không bằng, chỉ biết trốn tránh rồi chém gió, nếu thật sự lợi hại, sẽ để cho người ta trần áp nhiều năm như vậy, còn cần Liễu Xích Thành hắn đi cứu? Cho nên có thể cường đến cỡ nào chứ? Hơn nữa, thần tiên chân chính, người nào không phải tiên phong đạo cốt, con mẹ nó ai lại phủ lên chiếc đạo bào hồng nhạt đi rêu rao khắp nơi? Dù sao Liễu Xích Thành hắn thấy mà ngượng.
Những gì Liễu Xích Thành nhìn thấy nghe tháy, bị gã lấy tên hiệu là "Chi Phán lão quỷ" nhìn thấu rõ ràng.
Nhưng mà sau khi lão quỷ phủ thêm đạo bào hồng nhạt trường cửu hiện thế, Liễu Xích Thành vài lần đều là hoàn toàn mất trí nhớ, mãi đến khi lão quỷ nguyện ý trả lại thân hình mới thôi.
Điều này làm cho Liễu Xích Thành hận đến nghiến răng ken két, về sau mình cưới tức phụ khuynh quốc khuynh thành, có nhiều phòng mỹ thiếp như hoa như ngọc, thêm một đám nha hoàn thông phòng hoàn phì yến gây, lỡ như mình vừa leo lên giường, vừa vuốt bàn tay nhỏ bé, mắt đã tối sầm, cái gì cũng không biết, mở mắt ra đã là ban ngày ban mặt mình mặc quần áo xuống giường, như vậy thì tính như thế nào đây? Máu chốt loại buôn tủi độc nhất trên đời như thế này, Liễu Xích Thành hắn tìm ai tố khổ cũng vô ích. Liễu Xích Thành mân mê mông ngồi xuống, đưa tay sưởi ấm bên ánh lửa, vẻ mặt u sâu, thật sự là một nỗi sầu.
Cổ tự bị màn đêm bao phủ, Liễu Xích Thành ngắng đầu lên nhìn trái nhìn phải, càng thêm sợ hãi, cũng may Từ Viễn Hà đang uống rượu, tiêu Trương đạo sĩ ở bên kia rút ra kiếm gỗ đào, luyện tập kiếm thuật, để cho Liễu Xích Thành thoáng an tâm vài phần. Trần Bình An lại đi xa xa tìm củi khô nhóm lửa nấu cơm, Liễu Xích Thành quả thật bội phục thiếu niên họ Trần này, không sợ trời không sợ đất, hơn nữa đặc biệt kiên trì mỗi ngày luyện tập hai quyền cái, tới tới lui lui, sét đánh vẫn không đổi, Liễu Xích Thành cảm thấy nếu mình đọc sách có thể dụng công được một nửa như Trần Bình An luyện quyền, con mẹ nó sớm đã là màm móng đọc sách của thư viện Quan Hà.
Liễu Xích Thành nhanh chóng nhìn thấy Trần Bình An một đường chạy chậm trở về, trừ ôm theo một bó lớn củi khô, còn xách theo một món đồ cũ cao bốn năm thước trở về, hỏi đến cùng là gì, có đáng tiền hay không. Liễu Xích Thành nhìn đến khi mắt trợn trắng, tức giận nói: "Chính là một bệ đèn dài, để đặt đèn dầu, môn hộ cùng khổ chỉ có bệ đèn ngắn, cũng không quan trọng như vậy. Dựa theo một ít sách tạp lục ghi lại, thật lâu trước kia, chúa miếu Phật gia như rừng cây, từng có rất nhiều vương triều Bảo Bình châu cực có tiền, so với Hoàng đề lão tử còn nhiều tiền hơn, cái này không phải phản thiên thì là gì, vì thế mới có vài lần diệt phật. Bệ đèn dài trong tay ngươi, nếu như mới tỉnh thì coi như còn được, hiện tại chính là đồng nát sắt vụn, không đáng giá mấy văn tiền."
Trần Bình An có chút tiếc hận, sau khi buông củi khô xuống, ngoan ngoãn cầm bệ đèn dài lần nữa mang trở về chỗ cũ.
Liễu Xích Thành vuốt cái trán, cảm thấy mình cùng một kẻ như dế nhũi đi lại giang hồ, rất mát mặt xáu hỗ.
Sau khi đồ ăn nấu chín, Liễu Xích Thành kén cá chọn canh ăn xong bữa tối, thì bắt đầu thu thập chăn đệm chuẩn bị cho giấc xuân thu đại mộng.
Hán tử râu quai nón uống đủ rượu, đồ về phía sau một cái là bắt đầu vù vù ngủ ngay, tiếng ngáy như sắm. Hôm nay đạo sĩ Trương Sơn Phong phụ trách gác đêm giác đầu, Trần Bình An gác đêm nửa sau.
Trần Bình An đầu tiên là giúp dựng dậy những tượng thần Bồ Tát Thiên vương rách nát, lần lượt chồng chất ở những góc có thể che mưa gió. Làm xong điều này, mới bắt đầu luyện tập đi cọc ở mắt đất trống lồi lỏm không đều.
Hôm nay quyền của Trần Bình An, dựa theo lời của Liễu Xích Thành, chính là một lần ra quyền chậm đến nỗi có thể để cho hắn ngủ no một giấc.
Tối nay Trần Bình An luyện quyền đến hậu kỳ, đột nhiên bắt đầu nhanh hơn, cuối cùng nhanh như sắm đánh, thân thể bốn phía gào thét thành gió, sau một lát, Trần Bình An lại bắt đầu thả chậm tốc độ. Trương Sơn Phong ởi tới nhìn một lát, cười hỏi: "Như thế nào, có gì phiền lòng sao?"
Trần Bình An đứng lại, thu hồi quyền cái, bất đắc dĩ nói: "Đụng tới một ngạch cửa, nhưng mà không vượt qua được, không lên không xuống, cảm thấy có chút không thoải mái."
Trương Sơn Phong cười nói: "Ý của tiểu tử ngươi đây là muốn phá cảnh a, tiểu tông sư võ đạo tứ cảnh dưới hai mươi tuổi, cho dù là ở bắc Câu Lô châu giang hồ bọn ta cũng là rất mạnh đó."
Trần Bình An thở dài,"Trước khi xuất môn có người nói cho ta biết, trước khi tới Lão Long thành, tốt nhát có thể tễ thân Luyện Khí cảnh của võ phu thuần túy."
Đột nhiên trong lúc đó. Thính yêu linh Trương Sơn Phong đặt ở bên trên túi hành lý để nơi xa xa kịch liệt chân động, tiếng chuông đại chán.
Trương Sơn Phong căng thẳng,"Có yêu khí tiếp cận tự miếu!"
Trần Bình An gật gật đầu,"Trước tiên ngươi thu lại thính yêu linh, tránh đả thảo kinh xà."
Hán tử râu quai nón nhanh chóng ngồi dậy, cười to nói: "Ba người chúng ta thật sự là làm ăn thịnh vượng a, tài vận đến đây, ngăn cũng không ngăn được!”
Sau khi cười xong, Từ Viễn Hà vuốt râu một cái, hai tay mỗi tay đè lên chuôi đao hai thanh trường đoản đao bên hông, trầm giọng nói: "Nhưng mà nhớ lấy, trảm yêu trừ ma, giữ mạng vẫn là hàng đầu." Trần Bình An cùng Trương Sơn Phong nhìn nhau cười, đạo sĩ trẻ tuổi cười hắc hắc nói: "Ta còn một tám Thần Hành phù."
Trần Bình An nghẹn trong chốc lát, rầu rĩ nói: "Ta chạy rất nhanh!"
Long Tuyên quận, trần nhỏ Tạ gia.
Thiếu niên trường mi cầm trong tay mấy quyển sách chạy vào sân, vui vẻ nói: "Lão tổ tông, hôm nay ta học được từ sư phụ một môn kiếm quyết mới."
Thiên quân Tạ Thực gật gật đầu, buông bộ sách trong tay.
Khi nói chuyện cùng người khác, cho dù là thiếu niên vãn bối cách vô số bối phận như vậy, Tạ Thực vẫn luôn thận trọng nghiêm túc như thế, tuyệt không sẽ nhìn trái nhìn phải, không chú tâm.
Thiếu niên hôm nay còn không biết ý nghĩa của phần khí độ này, đa phần vẫn nghĩ là do danh hiệu Đạo gia thiên quân của lão tổ tông, nghĩ lần này thiên thu đại nghiệp nam hạ phản hương, cùng với đắm chìm trong niềm vui sướng thật lớn khi Tạ gia tất nhiên quật khởi, đối với loại việc nhỏ không đáng kể này, dù sao còn trẻ, ngược lại không cảm giác được gì nhiều.
Tạ Thực tiếp nhận mấy quyển sách kia, đặt ở trên bàn đá, đưa tay ý bảo thiếu niên ngồi xuống.
Sau khi thiếu trẻ nhẹ nhàng ngồi xuống, hỏi: "Lão tổ tông, có đủ nhập vào pháp nhãn không?”
Tạ Thực vỗ nhẹ nhẹ bộ sách, Cười nói: "Sao mà không nhập được chứ, nếu ta đi thi lấy công danh, tư cách thi hội còn chênh vênh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận