Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1597 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (8)



Chương 1597 - Có Một Vị Chưởng Quỹ Lên Trên Đảo (8)




Cố Xán khoanh hai tay trước ngực, nhíu mày nói: “Đến cả mẫu thân ta ta cũng không sợ, trời đất bao la này, ta chỉ sợ mỗi Trần Bình An. Ta cảm thấy hai chúng ta đã rất anh hùng hảo hán rồi.”
Cố Xán đột nhiên cụp đầu xuống: “Tiểu Nê Thu, ngươi nói xem Trần Bình An sẽ mắt nhắm mắt mở chứ? Nếu huynh ấy muốn ta nghe huynh ấy lải nhải nhiều đạo lý như vậy, chắc ta không nghe đâu.”
Tiểu Nê Thu lắc đầu nguầy nguậy.
Cố Xán duỗi một ngón tay ra: “Cho nên mới nói ngươi ngốc, ta biết ngay mà.”
Cố Xán tự nhủ: “Trần Bình An chỉ đang giả ngốc thôi, hắn muốn đưa thứ mà mình quý trọng nhất cho ta, nhưng mà lần này nó không phải là đồ ăn ngon đồ chơi, cho nên ta không muốn nhận lắm.”
Tiểu Nê Thu chồm người về phía trước, duỗi một ngón tay ra vuốt nhẹ đôi mày đang nhíu lại của Cố Xán.
...
Vào lúc rạng sáng, chân trời dần nổi lên ánh bạc.
Trần Bình An cả đêm không ngủ, hắn đóng cửa lại rời khỏi phòng, đi khỏi phủ đệ, muốn ra ngoài tản bộ.
Cố Xán mặc bộ mãng bào màu xanh đen cũng nhanh chóng đuổi theo.
Trong hồ nước ở gần Thanh Hạp đảo hiện ra bóng dáng Tiểu Nê Thu đang trườn chầm chậm.
Trần Bình An nói: “Hôm qua ta nói nhiều như vậy là muốn ngươi nhận sai, sau đó lại phát hiện khó quá, nhưng không sao, hi vọng ngươi sẽ nhớ kỹ những lời ta nói ngày hôm nay, bởi vì không phải ta đang thuyết phục ngươi, ta chỉ muốn nói với ngươi mấy điều mà có thể ngươi chưa từng nghĩ qua. Có thể ngươi không muốn nghe, nhưng cứ nhớ kỹ trước đi, nói không chừng hôm nào đó cần dùng đến, có làm được không?”
Cố Xán gật đâu nói: “Không thành vấn đề, ngày hôm qua, có vài lời ta đã khắc ghi trong lòng.”
Tay Trần Bình An cầm một nhánh cây, chống hờ trên mặt đất, chầm chậm bước đi: “Trên đời này, không thể người nào người nấy cũng là Trần Bình An ta được, cũng không thể ai nấy đều là Cố Xán ngươi, đây là chuyện không đúng.”
“Chính vì trên đời này vẫn còn người tốt như thế, có rất nhiều người chúng ta đã gặp, nhưng những người tốt mà chúng ta không nhìn thấy còn nhiều hơn nữa. Cho nên ta với Cố Xán ngươi mới còn sống đến ngày hôm nay, mới có ngày hôm qua cùng ngồi nói với nhau về đạo lý của riêng chúng ta.”
“Nói những điều này không phải để chứng minh rằng Cố Xán ngươi sai chắc rồi, ta chỉ hi vọng ngươi hiểu biết nhiều hơn về thế giới này, giang hồ không chỉ là Thư Giản hồ, một ngày nào đó ngươi sẽ phải rời khỏi nơi này, giống như năm xưa ngươi rời khỏi trấn nhỏ quê mình.”
Nói đến đây, Trần Bình An đi khỏi con đường nhỏ làm bằng đáó bạch ngọc, bước về phía hồ, Cố Xán cũng theo sát phía sau.
Trần Bình An ngồi xổm người xuống, lấy nhánh cây làm bút vẽ một vòng tròn trên mặt đất: “Ta muốn nói cho ngươi một đạo lý mà ta tự nhiên suy nghĩ ra được, vẫn còn chưa hoàn thiện. ta suy ngẫm ra được điều này lúc ở Đồng Diệp châu, khi được một người bạn tốt, lần đầu tiên vô tình nghe được cách phân chia hiền nhân, quân tử và thánh nhân thư viện.”
Cố Xán thầm nghĩ trong lòng: “Sao ở Thư Giản hồ này ta không gặp được bạn tốt nào hết vậy.”
Cố Xán hận không thể khiến cho dưới vòm trời này Trần Bình An chỉ có mình hắn là bạn.
Trần Bình An cười cười, viết hai chữ “hiền nhân” vào trong vẽ vòng tròn nhỏ vừa vẽ trên đất : “Vì sao có thể trở thành hiền thân của bảy mươi hai thư viện, thư viện có quy tắc, đó chính là học vấn lập thân mà vị hiền nhân có được thông qua dùi mài các loại thi thư, có thể sẽ thích hợp để dùng cho vùng đất của một quốc gia, trở thành sách lược trị quốc, có lợi cho sơn hà một quốc gia.”
Sau đó Trần Bình An lại vẽ một vòng hơi hơi lớn, viết hai chữ “quân tử”: “Nếu như học vấn của hiền nhân thư viện có thể thích hợp với vùng đất một châu, thì sẽ có thể trở thành quân tử.”
Cuối cùng, Trần Bình An lại vẽ một vòng tròn lớn hơn nữa, viết hai chữ “thánh nhân”: “Nếu như học vấn của quân tử càng lúc càng lớn, chứa được tất cả học vấn phổ biến khắp thiên hạ thì có thể trở thành thánh nhân thư viện.”
Trần Bình An chỉ vào ba cái vòng tròn: “Ngươi nhìn kìa, chỉ nhìn ba cái vòng tròn thôi thì giống như là đang nói thư viện nho gia đều đang tôn sùng “lập trường”, hiền nhân, quân tử và thánh nhân, mỗi người có một lập trường riêng. Vậy thì lão bách tính, người làm quan, kẻ mang binh đánh giặc, sơn trạch dã tu hay gia phả tiên sư trên núi chúng ta dựa vào lập trường gì đây, không phân thị phi là sai à? Biết tại sao không?”
Cố Xán đau cả đầu, lắc lắc.
Trần Bình An nói: “Thứ nhất, lập trường có thể có, cũng khó mà không có được, nhưng không có nghĩa là “chỉ” nói trên lập trường bản thân mà không để ý đến bất cứ cái gì khác, cái kiểu không thẹn với lương tâm kia là hẹp hòi. Học vấn cũng vậy, làm người cũng thế, nguồn gốc căn bản nhất của lập thân là tương thông, sự tương thông của hiền nhân, quân tử và thánh nhân, sự tương thông giữa lão bách tính, các bậc đế vương và luyện khí sĩ. Cho nên tại Văn miếu chính tông ở Trung Thổ Thần Châu, văn tự của các đời thánh hiền nho gia bên đó, học vấn càng lớn thì lại càng nằm ở chỗ thấp nhất, càng kiên cố không gì phá nỗi. Nghe nói cho dù là như vậy thì trên dòng sông thời gian dài dằng dặc này, vật đổi sao dời, kim sắc văn tự của đại thánh nhân cũng bắt đầu mất đi ánh sáng.”
Thấy Cố Xán càng thêm ngơ ngác.
Khóe môi Trần Bình An giật giật, xem như là cười: “Những lời này tối qua ta đã suy nghĩ rất lâu, muốn nói cho ngươi nghe thử nhưng thật ra là đang nói cho bản thân ta nghe.”
Trần Bình An đứng lên nhìn ngắm bốn phía: “Thanh Hạp đảo là một vòng tròn, quy tắc môn phái là do Lưu Chí Mậu lập ra, nhỏ hơn một chút mà thì nơi ở của ngươi và thẩm thẩm cũng là một vòng, rất nhiều gia quy, do ngươi và thẩm thẩm lập ra. To hơn một chút thì Thư Giản hồ cũng là một vòng tròn, quy tắc là do vô số sơn trạch dã tu trong lịch sử đã dùng máu tươi và mạng của mình để đổi lấy, lại nói đến to hơn một chút nữa, Thư Giản hồ nằm ở trung bộ Bảo Bình châu, thư viện Quan Hồ cũng nằm trong vòng tròn được vẽ. Lại nói nhỏ hơn một chút, đạo lý của bản thân ngươi, của Trần Bình An ta, chính là vòng tròn nhỏ nhất trong trời đất, chỉ dùng để quản chế bản thân mình. Đã từng có người nói rằng thân ở giữa thế tục, kiềm chế bản thân bằng đạo đức tương đối cao sẽ tốt hơn một chút.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận