Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1692 - Gió To, Nổi Bão (7)



Chương 1692 - Gió To, Nổi Bão (7)




Đàm Nguyên Hướng nói thẳng: "Giao tình rất bình thường, Tô Cao Sơn muốn có tiền hiếu kính và tiền bán mạng của hơn ngàn hòn đảo thuộc hồ Thư Giản. Nếu ông ta không có được thì có thể trở mặt bất kỳ lúc nào, dù là một nửa người nhà như ta, cũng không phải ngoại lệ. Tuy nói võ tướng không được can thiệp vào sự vụ của Lục Ba Đình nhưng một gián điệp như ta, chỉ riêng trong Lục Ba đình thôi cũng đếm được hơn mười người. Chưa kể đến những nơi có tính chất tương tự như Ngưu Mã Lan và đồng nhân Phủng Lộ Thai, cũng không kém phần so với Lục Ba Đình."
Trần Bình An cười: "Thậm chí xấu hơn nữa là Lục Ba Đình ban đầu là vị nương nương kia tự tay gây dựng, mặc dù bây giờ đã trở thành dưỡng tử của quốc sư Thôi Sàm nhưng cuối cùng cũng không phải là nhi tử thân sinh. Không ổn nhất chính là gián điệp ở Lục Ba Đình cũng đã đạt đến vị trí cao như Đàm đảo chủ, con đường thăng tiến của Lý Bảo Châm nhất định sẽ vô cùng trôi chảy, còn những lão thần có lai lịch sâu xa như Đàm đảo chủ trong Lục Ba Đình lại có chút khó khăn rồi."
Đàm Nguyên Hướng cười nói: "Quốc sư đại nhân sẽ không thiên vị Ngưu Mã Lan và Lục Ba Đình."
Trần Bình An nói thẳng: "Đương nhiên là sẽ không thiên vị Lục Ba Đình và Ngưu Mã Lan. Nhưng đối với các tâm phúc lão thần mà vị nương nương kia đề bạt lên, quốc sư có thiên vị hay không? Quốc sư có thể rộng lượng tới mức đó hay không. Sẽ không đâu, có thể ngài ấy có lòng nhưng sẽ không rộng lượng đến mức đó. Hôm nay loạn thế, ngài ấy có thể trọng dụng nhân tài nhưng có thể ngày mai thiên hạ thái bình rồi sẽ không thế nữa. Hôm nay ngài ấy có thể đề ra hiệp ước, đặt ra giới hạn rõ ràng với nương nương nhưng lỡ ngày mai lại có tai nạn đột ngột, bị người không thông minh làm cho liên lụy. Tất cả những chuyện này đều có thể xảy ra."
Đàm Nguyên Hướng thở dài một tiếng, không phản đối.
Lưu Chí Mậu vẫn giữ tư thế không màng thế sự.
Trần Bình An cũng thở dài trong lòng.
Ở phía của Đàm Nguyên Hướng, mở nút thắt tử cục hay không đều có ý nghĩa, nhưng tác dụng cũng không lớn.
Dù chưa bắt đầu giao dịch đã biết sự việc sẽ không như ý mình, nhưng cuộc gặp mặt tối nay vẫn là một bước đi cần thiết.
Trần Bình An cần thông qua từng chân tướng nhỏ nhặt được Đàm Nguyên Hướng tiết lộ để xác nhận lại một số nghi ngờ trong lòng mình, sau đó tập hợp lại rồi phân tích những chỗ còn mơ hồ tuy đã thấy được dấu vết nhưng chưa lần ra được sự thật.
Trần Bình An cười: "Tình hình thật sự không tốt, có điều hoạn nạn tạo ra giao tình, Đàm đảo chủ, Lưu đảo chủ, hay là chúng ta thành thật hợp tác với nhau một lần đi? Bắt đầu bàn luận về các bước nhỏ trong trình tự? Ba bên cùng nhau kiểm tra bổ sung cho nhau nhé?"
Đàm Nguyên Hướng ngồi thẳng lại một chút, nghiêm túc nói: "Nếu Trần tiên sinh muốn trao đổi thì tất nhiên Đàm Nguyên Hướng sẽ báo đáp lại!"
Lưu Chí Mậu cười nói: "Như vậy cũng rất tốt!"
-
Đêm khuya.
Trần Bình An một mình rời khỏi phủ Hoành Ba, trở lại sơn môn của đảo Thanh Hạp, mang theo chiếc lồng than đã tắt lửa từ lâu đặt vào trong phòng, treo hồ lô dưỡng kiếm lên, thay pháp bào Kim Lễ, sau đó khoác lên mình chiếc áo choàng bằng bông dày màu xanh lam bên ngoài, rút thanh kiếm tiên trên cửa ra rồi để lại vào vỏ kiếm sau lưng, đi thẳng ra bến đò, tháo dây thừng buộc chiếc thuyền nhỏ ra, đi đến đảo Cung Liễu.
Đường thủy xa xôi.
Nhưng Trần Bình An cũng không hề nóng vội, hắn chèo thuyền đi, chiếc thuyền giống như một mũi tên rẽ nước mà đi.
Hồ Thư Giản quá rộng, cho dù chiếc thuyền có phi nhanh như chim thì tới lúc bình minh vẫn chưa thấy được bóng dáng của đảo Cung Liễu.
Tuyết dày vắng bóng chim bay.
Trần Bình An nghỉ ngơi một lát, đậu thuyền lại một chỗ, lấy ra cái chén màu trắng, dùng đũa gõ nhẹ vào nó khiến cái chén phát ra tiếng đing đing đong đong.
Hắn nghiêng tai lắng nghe âm thanh đó.
Bây giờ trông hắn giống như một người ăn xin trên đường nhưng cũng giống một tiên nhân ẩn náu trong rừng núi, một tiên nhân trẻ tự do tự tại.
Trần Bình An cứ tự chơi như vậy đến khi một nén hương cháy hết thì hắn mới thu dọn chén đũa ở trong tay.
Hắn xoa xoa gò má sau đó hít sâu một hơi.
Gió to, nổi bão!
---
Bên ngoài Tuệ sơn.
Một học quan Đại Tế Tửu lặng lẽ đi tới, vẫn kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.
Ngay cả vị thần áo giáp vàng cũng có chút không kiềm lòng được nữa.
Đã hơn nửa tháng, một người đọc sách hy vọng trở thành phó giáo chủ của văn miếu lại bị phớt lờ bởi lão tú tài mà ngay cả tượng thần cũng đã bị đập bỏ, nếu chuyện này truyền ra, đoán chừng chỉ tính mỗi nước bọt của người đọc sách trong Hạo Nhiên thiên hạ thôi cũng đã đủ để nhấn chìm Tuệ sơn.
Trên đỉnh Tuệ sơn.
Lão tú tài vẫn không hề coi trọng việc Văn miếu đang huy động nhân lực, ngày ngày đều ở trên đỉnh núi suy diễn tình thế, buông lời phàn nàn, chiêm ngưỡng văn bia, chỉ trò giang sơn, đi dạo chơi loanh quanh. Theo lời của đại thần Tuệ sơn mà nói, lão tú tài giống như một con ruồi già không tìm được phân để ăn. Thay vì khó chịu, lão tú tài vỗ vào áo giáp vàng của sơn thần, vui vẻ nói: “Lời này thật thú vị. Sau này ta gặp lão già kia, ta sẽ nói đây là lời nhận định của ngươi đối với những hiền nhân được thờ tự ở văn miếu.”
Đại thần Tuệ sơn giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: "Nếu ngươi dám nói như vậy, sau này ngươi đừng mơ được đến Tuệ sơn nữa."
Lão tú tài nhanh chóng nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, lau áo giáp vàng giúp đại thần Tuệ sơn: "Nói đùa cũng không cho, không thú vị chút nào cả."
Vị thần áo giáp vàng được Trung Thổ thần châu công nhận là người có tính khí tồi tệ nhất vẫn đang bất động, hai tay chống lên kiếm, ánh mắt nhìn về phía biên giới nằm ngoài phạm vi quản lý của Tuệ sơn, ấy thế mà ông ta đã quen với hành động này của lão tú tài. Có thể thấy biết bao nhiêu năm qua, ông ta đã chịu rất nhiều khổ sở vì lão tú tài, có thể nói là chịu đủ mọi chà đạp, nếu không cũng sẽ không đến nỗi tê liệt như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận