Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1753 - Đợi Một Lát Xem Xem (2)



Chương 1753 - Đợi Một Lát Xem Xem (2)




Chẳng qua dòng họ có thể đấu đá được với hai họ Viên Tào thì cũng chỉ có hai họ, chẳng qua một là họ Dư cứ ở mãi trên núi, hầu như không màng đến chuyện thế tục, một họ thì chỉ ở triều đình, chưa từng vào biên quân, nguyên quán ở Dực Châu, sau đó di chuyển về kinh thành cũng đã hai trăm năm. Hàng năm cháu đích tôn của gia tộc này sẽ trở về quê hương tế tổ, đến cả Lễ bộ Đại Ly cũng phải xem trọng. Quốc sư Đại Ly còn từng mỉm cười nói với hoàng đế, vào một trăm năm trước, vào khoản thời gian mà hoạn quan tham gia vào chuyện triều chính, ngoại thích chuyên quyền, phiên trấn tạo phản, tu sĩ càn quấy thay nhau nổi lên dẫn đến toàn bộ Đại Ly rơi vào trong những năm tháng vô tự thảm thiết nhất, nếu không có gia tộc này đứng lên ngăn cơn sóng giữ, cần cù chăm chỉ trở thành người vá lỗ hổng cho vương triều Đại Ly thì Đại Ly đã nát đến nỗi không thể nào nát hơn lâu rồi.
Mười ngón tay Ngu Sơn Phòng đan vào nhau chỉa về phía trước thư giãn gân cốt, xương khớp trong cơ thể kêu lên rốp rốp, dưới sự tụ họp nhân duyên của rất nhiều người, vị bán dã tu từ một chức trinh sát biên quân mạt đẳng được đề bạt làm Võ Bí Thư Lang này thuận miệng nói: “Thật ra có những lúc, khi đám huynh đệ già chúng ta cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, thì sẽ cảm thấy ngươi không giống như bọn ta, nhưng cuối cùng là khác chỗ nào thì vẫn chưa rõ nguyên nhân, biết sao được, không so được với con cháu cậy quyền nhét vào trong quân, bọn mình đều là những người ngày ngày rửa mặt bằng gió cát biên cảnh, mắt người nào cũng không tốt, kém xa so với con cái nhà quan lại.”
Quan Ế Nhiên cười nói: “Ta chỉ coi ba loại người là bạn bè, trên sa trường dám nói chết thì chết, trong quan trường có khí khái của người đọc sách, cuối cùng là người tốt... trên núi.”
Quan Ế Nhiên hơi thương cảm: “Chỉ tiếc, loại thứ nhất và loại thứ ba đều giống nhau, sống không được lâu. Sa trường không cần nhiều lời, sinh sinh tử tử nhiều năm như vậy, cho dù huynh đệ tốt nhất chết đi thì chúng ta cũng đã không còn đau lòng như trước, khóc đến chết đi sống lại như kiểu nhà mình có tang. Còn loại thứ ba, trước đây ta có quen một người trẻ tuổi tên là Dư Âm, là một đồng lứa mà ta vô cùng bội phục, làm sao nói rõ được đây, y tốt đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy... Tất cả những bất công trên đời này, chỉ cần có hắn đang ở phía trước nói chuyện, làm việc, vậy cũng đủ rồi, chỉ cần nhìn thấy bóng lưng dần đi về phía trước kia là đã cảm thấy vui lắm rồi. Nhưng mà một người tu đạo tốt đến vậy nhưng lại chết một cách không đáng, gia tộc đã gửi gắm kỳ vọng vào hắn và triều đình bọn ta, vì đại cục mà chọn lựa chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Ta cảm thấy như vậy là không đúng, nhưng những nhân vật lớn kia sẽ nghe theo lời nói của loại người thấp cổ bé họng như Quan Ế Nhiên ta sao? Không đâu, cho dù... Ta họ Quan.”
Ngu Sơn Phòng cười phá lên nói: “Họ Quan thì sao hả, có gì không tầm thường à? Cũng đâu phải là Quan thị được liệt kê vào trong các họ lớn ở quận Vân Tại! Hộ tịch trong doanh của ngươi viết rõ là tiểu tử ngươi đến từ kinh thành, cái nết tướng quân chúng ta thế nào ngươi còn chưa rõ hay sao? Ổng đã moi hết thông tin của ngươi từ lâu rồi, nói với bọn ta đó là gia tộc hạng ba ở kinh thành. Đừng nói ở những nơi mà thượng trụ quốc làm hàng xóm với thượng trụ quốc, thượng thư với thượng thư cãi nhau chỉ cách một con ngõ, mà ngay tại con phố có một đống tướng quân thì nhà ngươi cũng không có tư cách sở hữu một tiểu viện trên phố đó. Sao nào, tiểu tử ngươi có quan hệ thân thích với Quan thị của quận Vân Tại? Cũng tại Lưu tướng quân, đồng đội cũ kiêm đối thủ một mất một còn, năm đó không hiểu sao ông ta lại phát hiện trinh sát trẻ tuổi dưới trướng mình lại chính là đệ tử hạt giống của tầng lớp nhị lưu ở kinh thành, tổ tông còn làm đại tướng quân Nhị phẩm, còn có được thụy hào làm cho người ta nuốt nước miếng, tướng quân chúng ta liền cảm thấy Lưu tướng quân đang đè đầu bản thân, cho nên ngày nào cũng nằm mơ, nghĩ tới chuyện mình có thể mò ra từ mớ con non một đứa ấu nhi hạng nhất, tức cười quá đi.”
Quan Ế Nhiên do dự một chút: “Nếu như một ngày nào đó ta chết đi, không chừng tướng quân chúng ta sẽ vừa khóc vừa cười mắng ta.”
Ngu Sơn Phòng nói với vẻ vô cùng kinh ngạc: “Sao hả, tiểu tử ngươi thật sự là đệ tử Quan thị nguyên quán Dực châu?”
Quan Ế Nhiên gật đầu nói: “Ta là đích huyền tôn của Quan thị ở quận Vân Tại Dực châu, mặc dù lão tổ tông nhà ta không phải là người tu hành nhưng gân cốt đặc biệt rắn chắc, đã trăm tuổi nhưng vẫn có thể ăn hết hai cân thịt uống thêm một cân rượu trong bữa cơm. Năm đó quốc sư đại nhân nhìn thấy cũng cảm thấy bất ngờ.”
Ngu Sơn Phòng liếc mắt nói: “Ta tin ngươi mới sợ! Nếu như ngươi có thể gặp được Thôi quốc sư vậy thì ta đây cũng đã gặp hoàng đế bệ hạ đấy!”
Quan Ế Nhiên hắc một tiếng: “Ta nói, ngươi không tin, dù có tin hay không thì cũng chẳng liên quan gì tới ta.”
Ngu Sơn Phòng nói với giọng nghi ngờ: “Thật vậy hả?”
Quan Ế Nhiên cười gật đầu: “Thật, không lừa ngươi, còn nhớ những năm tháng thời ta còn niên thiếu ấy, từng có một lần ta xin nghỉ hồi kinh, Thích Kỳ có nói cô từng đi theo đạo nhân truyền đạo, tại kinh thành, vào tháng giêng, có thể là ở con hẻm Vũ Hoa kia, hoặc là ở trên phố Trì Nhi, lúc ấy ta đi hết nhà này đến nhà kia chúc tết cho nên trong lúc vô tình, Thích Kỳ có nhìn thấy, chỉ là quy tắc hai nơi quá nghiêm khắc, Thích Kỳ không dám theo đuôi ta, đương nhiên khi đó Thích Kỳ và ta vẫn chưa quen nhau, vốn chẳng cần phải tìm tòi nghiên cứu thân phận của ta làm gì.”
Ngu Sơn Phòng yên lặng đưa tay, lén lén lút lút muốn kiểm tra đầu Quan Ế Nhiên.
Quan Ế Nhiên lắc đầu tránh đi, giận đến tức cười nói: “Làm gì vậy? Muốn thèm đến hóa điên à, tưởng ta là Thích Kỳ?”
Ngu Sơn Phòng xoa tay nói: “Đời này vẫn chưa từng được sờ đầu của nhân vật lớn nào đâu, mới nghĩ thôi mà tay đã nghiện. Chậc chậc chậc, thượng trụ quốc Quan thị! Đêm nay lão tử sẽ chuốc cho ngươi say, đến lúc đó ta sờ cho đủ, lại gọi thêm nhóm các lão huynh đệ, từng người từng người lên giường xử ngươi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận