Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 571: Đó là thời tiết tốt của nhân gian (3)

Chương 571: Đó là thời tiết tốt của nhân gian (3)Chương 571: Đó là thời tiết tốt của nhân gian (3)
Chương 571: Đó là thời tiết tốt của nhân gian (3)
Nữ đồng váy hồng phán cùng tiểu đồng áo xanh nháy mắt với nhau, khuyên bảo Trần Bình An đừng bị che mắt, lấy năm bỏ mội.
Trần Bình An cười nói: "Ta đương nhiên muốn hồ lô dưỡng kiếm kia."
Ngụy Bách sang sảng cười to, thuận tay vung tay áo lên, trong khoảnh khắc một tiêu hồ lô màu đỏ thắm tinh xảo đã mắc ở lòng bàn tay.
So với tiêu hồ lô màu bạc A Lương giắt bên hông, hơi nhỏ hơn một chút, ánh sáng ôn nhuận, hình thức phong cách cổ xưa, làm cho người ta vừa nhìn đã mê.
Trần Bình An vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, thật cần thận hai tay cầm lấy hồ lô màu son, trừng mắt to, để sát vào cần thận quan sát.
Ngụy Bách cười giải thích: "Hồ lô dưỡng kiếm này chỉ có thể xem là phẩm tướng trung đẳng, không coi là vật thần tiên chân chính, nhưng cũng là rất khó được, dù sao cũng là ở Đông Bảo Bình châu, không thể so với Câu Lô châu kiếm tu hoành hành, nhưng cho dù cầm đi Câu Lô châu, tiêu hồ lô này cũng có thể để cho kiếm tu trong ngũ cảnh thèm nhỏ dãi ba thước."
Ngụy Bách chỉ chỉ cái đáy tiểu hồ lô,"Đề khoản là Khương Hồ', cùng hài âm với giang hồ trong hành tâu giang hồ, rất thú vị, hơn nữa quá nửa là di vật trân ái của vị kiếm tu họ Khương, mới có thể khắc tên lên. Có thích hay không?”
Trần Bình An cười cực kỳ vui vẻ, vội vàng lên tiếng trả lời: "Thích chứ thích chứ! Sao mà không thích cho được! Hồ lô dưỡng kiếm!"
Nữ đồng váy hồng phấn che miệng mà cười, tiểu đồng áo xanh liếc mắt xem thường, vỗ cái trán.
Tốt thôi, mấu chốt vẫn là biết nhìn hàng, hiểu được hồ lô dưỡng kiếm giá trị liên thành, mới có thể vui mừng đến vậy, tập tính tham tiền của lão gia, thật sự là không đổi được.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Có thể đựng rượu được không?"
Nguy Bách gật đầu cười nói: "Tắt nhiên là có thể, đựng máy chục cân rượu không thành ván đề, không trở ngại ôn dưỡng phi kiếm, nhưng mà nhớ lấy, trong hồ lô dưỡng kiếm, không thể ôn dưỡng phi kiếm ý khí nghịch lý, cũng không chú ý cái gì càng nhiều càng tốt, nếu không sẽ trì hoãn tiến trình dưỡng kiếm, tốt nhất là đồng thời dưỡng dục hai ba thanh..."
Nói tới đây, Ngụy Bách tự giễu nói: "Nếu có thể đồng thời ôn dưỡng hai thanh phi kiếm, đã đủ dọa người. Trước tiên không nói chuyện đạt được cơ duyên phi kiếm thượng thừa, cái này cần nhiều tài lực vật lực.”
Trần Bình An yên lặng ghi nhớ.
Sau đó vù vù hai cái, Mùng Một” vốn tên là "Tiểu Phong Đô", cùng với tiểu kiếm xanh biếc "Mười Lăm" mà Dương lão nhân đổi cho Trần Bình An, một trước một sau từ hai tòa khí phủ của Trần Bình An lược ra, chợt lóe rồi biến mát, chui vào hồ lô dưỡng kiếm màu đỏ thắm, hai thanh phi kiếm tựa như cực kỳ khoái hoạt, ở trong đó tán loạn khắp nơi, không ngừng đánh vào trên vách hồ lô, thế cho nên tiểu hồ lô ở trong tay Trần Bình An hơi hơi lay động.
Ngụy Bách trừng mắt to, chỉ cảm thấy không còn chút mặt mũi, bát đắc dĩ lắc đầu nói: "Tốt thôi, xem như ta chưa nói gì hét."
Tiểu đồng áo xanh cùng hùa theo, hằm hừ nói: "Biết lão gia nhà ta tài lực hùng hậu chưa?”
Ngụy Bách không so đo cùng tiểu xà này, vui tươi hớn hở nói: "Biết rồi biết rồi."
Cuối cùng Ngụy Bách cười nói: "Đúng rồi, trong hồ lô có chứa rượu, với chút tửu lượng của Trần Bình An ngươi, tha hồ uống."
Sau khi Ngụy Bách rời đi, Trần Bình An mang theo một chiếc ghế trúc ngồi ở sơn nhai, một mình uống rượu từng hớp nhỏ.
Nữ đồng váy hồng phần muốn đi theo, kết quả bị tiểu đồng áo xanh bắt lấy cánh tay, lắc đầu ý bảo không cần đi giúp vui.
Trần Bình An thư giãn tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân duỗi thẳng, hai tay ôm tiêu hồ lô tạm thời xem như bầu rượu, uống mấy hớp rượu vào bụng, liền cảm thấy hai má lửa nóng, yết hầu nóng bỏng, cả người đều trở nên nóng ấm.
Trần Bình An nhìn phía nam xa xôi, tràn ngập khát khao.
Giống như sơn sơn thủy thủy bên kia, chính là hài âm giang hồ của hồ lô dưỡng kiếm trong tay.
Đây là cuộc sống Trần Bình An chưa bao giờ nghĩ tới.
Có thể còn sống, thật tốt.
Cô nhi Ngõ Nê Bình, sau khi cha mẹ đều qua đời, thời điểm năm tuổi đến bảy tuổi, khó trải qua nhát.
Có những lúc đói đến thắt ruột, đó là thật sự đói đến hận không thể đi bào bùn đất ăn, mỗi khi tới giờ ăn cơm, phụ cận ngõ Nê Bình đều là từng nhà khói bếp lượn lờ, cho dù chỉ là đi ở trong ngõ nhỏ, đứa nhỏ đều có thể ngửi được mùi cơm rau thơm mê người, đứa nhỏ mặc trên người quần áo cha mẹ để lại, tự mình cắt thành khổ nhỏ để mặc, chắp chắp vá vá mọi nơi, từng mảnh từng mảnh tích góp mà thành. Đứa nhỏ lần đầu tiên ăn đồ ăn nhà người ta, là sau khi của cải hao hết, trong nhà những đồ gì có thể bán đều đã bán hết, đứa nhỏ sáu tuổi, trong một mùa đông lạnh giá, lại không thể lên núi hái thuốc kiếm ít tiền, hoàn toàn không có sinh kế, lại không muốn đi trộm, đói khổ lạnh lẽo, giống một cô hồn dã quỷ nho nhỏ, đi ở trong ngõ nhỏ, đi từ đầu này đến đầu kia, đi mãi tới hoàng hôn, đến khi khói bếp dâng lên, đứa nhỏ căn bản không biết sống sót như thế nào.
Trước đó có người hảo tâm nói Tiểu Bình An, đi tới nhà của ta ăn cơm. Đứa nhỏ sẽ cười nói không cần, trong nhà vẫn còn gạo. Sau đó liền chạy nhanh ra.
Nhưng mà ngày đó, đứa nhỏ thật sự chưa ăn gì, ban ngày đi tới cửa hàng Dương gia một chuyến, muốn tìm lão nhân mượn tiền, lão nhân căn bản không muốn gặp hắn.
Sau đó trong buổi hoàng hôn nọ, đứa nhỏ tủi thân và uất ức nghĩ, liệu sẽ có người nhìn thấy mình hay không, sẽ cười nói, Tiểu Bình An, vào trong ăn cơm.
Nhưng mà ngày đó, không có người mở cửa, đại môn đóng chặt, bên trong có tiếng hoan hô cười đùa, có tiếng mắng chửi.
Đứa nhỏ cuối cùng ôm bụng đói trở lại sân nhà mình, nằm ở trên ván giường đệm chăn đơn bạc lạnh như băng, yên lặng nói với mình, không đói không đói, ngủ rồi sẽ không đói bụng, nhớ về cha mẹ sẽ không đói bụng.
Lão nhân chân trần không biết khi nào ra khỏi trúc lâu, đứng ở sơn nhai, đi tới bên cạnh Trần Bình An, cười hỏi: "Như thế nào, sống sót qua một đại quan ải, đang nhìn đắng cay nhớ ngọt bùi?"
Trần Bình An bị gián đoạn suy nghĩ, sau khi lấy lại tinh thần, uống một ngụm rượu, quay đầu cười nói: "Như vậy có phải không tốt lắm hay không?”
Lão nhân mặc quân áo thô trắng, có vẻ phá lệ nhẹ nhàng khoan khoái,"Không tốt lắm? Tốt thật sự, người sống không có hy vọng, rất vô vị. Chịu được khổ, hưởng được phúc, mới là anh hùng thật sự. Thời điểm chịu khổ, đừng thấy người khác nói liền cằn nhẳn với họ ta khổ sở lắm, giống như là bọn tiểu quỷ, thời điểm hưởng phúc, thì cứ việc yên tâm thoải mái hưởng thụ, tất cả đều là dựa vào bản lãnh của mình mà có được những ngày lành, dựa vào cái gì chỉ có thể tránh ở trong ổ chăn vụng trộm vui vẻ?"
Trần Bình An gật gật đầu,"Có thể nói ra những lời này, lão tiền bối sẽ không vui, nhưng quả thật là lời nói tong lòng của ta, lão tiền bối, nguyện ý nghe không? Ta vẫn chưa từng nói cùng người khác, cho dù là bằng hữu tốt nhất của ta, Lưu Tiện Dương cũng chưa từng được nghe.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận