Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 1188: Mưa Đã Tạnh (5)

Chương 1188: Mưa Đã Tạnh (5)Chương 1188: Mưa Đã Tạnh (5)
Chương 1188: Mưa Đã Tạnh (5)
Đại yêu chỉ thừa lại hồn phách không còn nhục thân, đầu đội Phù Dung quan, trong lòng lo lắng, hắn chưa từng hoài niệm quê nhà như thế bao giờ.
Lão đạo nhân quay đầu qua, mỉm cười nói: "Thanh hiệp đao Đình Tuyết "di vật năm đó", ta đã xóa mất cắm chế, ngươi có ý kiến gì không?"
Đại yêu lắc đầu không nói.
Lão đạo nhân cười nói: "Võ mông ngựa cũng không dám, đáng đời gặp đại nạn này." Đại yêu ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Lão đạo nhân sải bước vào hư không, đi.
Lúc Trần Bình An trải ra bức bản mạng họa quyên của Tùy Hữu Biên, ném vào một đồng tiền Kim Tỉnh.
Kinh sư Nam Uyễn quốc ở Ngẫu Hoa phúc địa liền có một trận mưa nhỏ.
Thời tiết đầu mùa đông, nước mưa tuy không lớn, lại vẫn hơi khiến người ta phiền chán.
Một hàng bốn người đi ở trên phó, thanh niên đi đầu thư hùng mac biên. rất là tuấn mỹ. mùa đông tay cầm quạt xếp, không mở ra mà nhè nhẹ gõ đánh nơi lòng bàn tay, rơi ở trong mắt bách tính Nam Uyên quốc, nếu không phải bộ dáng quá dễ nhìn, không chừng đã bị dán nhãn là tục nhân phụ dung phong nhã.
Bốn người đi trên đường lớn, thanh niên nhìn quanh trái phải, lấy làm thích thú.
Có đứa trẻ tên gọi Tào Tình Lãng vốn đã từ ngõ hẹp nhà mình đi tới trên đường phó, chỉ là đột ngột đỗ mưa, đành phải quay về nhà cầm theo giấy dầu tán, lúc này đi tới góc rễ đường phố, xa xa nhìn thấy hàng người kia, ôm đầy hi vọng mở to mắt nhìn lại, sau khi lờ mờ thấy được nét mặt vị công tử ca tuổi trẻ kia không phải là người mình hi vọng, Tào Tình Lãng không khỏi thất vọng, một mình một người bước nhanh ởi tới trường tư. Chủng phu tử giảng bài không thích nhất là người khác đến trễ.
Tào Tình Lãng không thấy rõ vị công tử ca kia.
Kẻ sau lại rõ ràng nhìn thấy hắn, là Trích Tiên nhân bảo lưu một thân tu vị, lấy chân thân và hồn phách hoàn chỉnh rơi xuống Ngẫu Hoa phúc địa, bằng với vừa rơi xuống đất Lục Đài đã chen thân vào mười người đứng đầu thiên hạ mới nhất.
Còn về ba tên hỗ trợ sau người, đãi ngộ đều như nhau, lại hạn chế bởi cơ sở đánh xuống ở Hạo Nhiên thiên hạ không dày, hơn nữa tuổi tác cũng còn trẻ, cho nên gắng lắm cũng vẫn chỉ là đám cao thủ nhị lưu ở tòa giang hồ này, cách tông sư nhất lưu một khoảng xa.
Hoàn Ám, người thiếu chút tâm thần sụp đổ trong trường kiếp nạn kia và thanh niên đạo sĩ Hoàng Thượng đã thay đổi môn đình đầu phục Lục Đài.
Đào Tà Dương, tuấn ngạn Phi Ưng bảo, người ngoài họ âm mưu sâu kín. đồng thời cũng chính là tà tu Kim Đan đầu đội Ngũ Nhạc Chân Hình quan cài cắm vào trong Phi Ưng bảo.
Hiện nay ba người đều là ký danh đệ tử của Lục Đài.
Lục Đài đi tới con phố tiếp giáp ngõ Irạng Nguyên, phụ cận có tòa võ quán, Lục Đài nhìn từng căn nhà nhỏ nơi đó, chỗ này đã từng là nơi đặt chân của Định Anh và Nha Nhi sau khi tiến vào kinh thành, coi như là một cứ điểm của Ma giáo tại Nam Uyễn quốc. Không biết vì lý do gì, đại chiến hạ màn nhưng quốc sư Chủng Thu vẫn giữ lại tòa nhà này. Lục Đài cười nói: "Từ nay về sau, đây là tư trạch của ta." Hắn quay đầu qua dặn dò với ba người "Hoàng Thượng, ngươi đi Hồ Sơn Phái, có thể từ trên tay Du Chân Ý học được bao nhiêu bản lĩnh, dựa hết vào tạo hóa của chính ngươi."
"Còn về Đào Tà Dương cùng Hoàn Ám, hai ngươi tùy tiện dạo chơi tòa phúc địa này, Đào Tà Dương có thể lưu ý Long Vũ đại tướng quân Đường Thiết Ý, Hoàn Ấm có thể tiếp cận Tí thánh Trình Nguyên Sơn ở tái ngoại.
"Một giáp sau, nếu các ngươi không cách nào chen thân vào mười người đứng đầu thiên hạ, vậy thì ngoan ngoãn biến thành phân bón cho tòa phúc địa này. Tự cầu được nhiều phúc đi, đã tặng cho mỗi người các ngươi một vật bảo mạng mà còn bị dìm chết ở giang hồ nho nhỏ này, ta cảm thấy mang bọn ngươi xuống đây đúng là lãng phí tiền."
Lục Đài phát phất tay, ba người tất cung tất kính cáo từ rời đi.
Nơi không xa có một vị nho sĩ áo xanh hai mái phong sương đang đứng, chính là người mà Tào Tình Lãng gọi là Chủng phu tử. Hôm nay không phải đám học trò tham ngủ đến trễ, ngược lại là vị thầy đồ nghiêm khắc này chính mình đến trễ.
Lục Đài cười nhìn hướng quốc sư Chủng Thu: "Ta và Trần Bình An là bằng hữu, phong thái Chủng quốc sư ta đã tận mắt lĩnh hội qua, cho nên ta lựa chọn cắm rễ ở Nam Uyễn quốc."
Chủng Thu gật gật đầu: "Nếu đã thế, ta sẽ mở mắt chờ xem, hi vọng ngươi đừng có không chút cố ky, dù ngươi có là bằng hữu của Trần Bình An."
Ba một tiếng, Lục Đài mở ra quạt nan, nhè nhẹ quạt ởi làn mưa phùn, mỉm cười nói: "Có từng nghĩ đến sáu mươi năm sau đi xem thử phong quang bên ngoài?"
Chủng Thu lắc đầu, xoay người rời Ổi. Lục Đài không thèm để ý, quay đầu nhìn ra công lớn, kinh qua một năm gió dập mưa vùi, môn thần đã có vẻ già cỗi, hắn lắm bảm nói: "Sắp sang năm rồi, môn thần phải đổi, phải dán câu đối xuân mới, còn phải mời mấy nha đầu xinh đẹp thuận mắt chút về làm nha hoàn, hay là đi Xuân Triều cung một chuyến, đòi vài người từ chỗ Trâm Hoa Lang Chu Sĩ?"
Sau khi Trần Bình An ném vào trong họa quyển khối tiền đồng Kim Tinh thứ hai.
Tùng Lai quốc Hồ Sơn Phái đổ một trận mưa phùn tầm tã, không ai ngạc nhiên, trừ Du Chân Ý, vị chưởng môn đại chân nhân tướng mạo như trẻ con, ngự kiếm lên không.
Du Chân Ý ngự kiếm lơ lửng ở nơi cực cao, gió lớn trên trời thổi phất khiến một thân đạo bào phần phật vang dậy, nhẹ giọng nói: "Mưa gió nỗi lên."
Một tòa dinh thự ở kinh thành Nam Uyễn quốc, có thiếu niên vừa bưng sách ra từ Tàng Thư lâu, kết quả có một vật từ trời giáng xuống, té ở trước người hắn, thiếu chút nện trúng, thiếu niên sợ đến nhảy dựng cả lên.
Tử tế nhìn lại là một con vượn trắng nhỏ máu tươi đầy người, gầy gò.
Tiểu gia hỏa thần sắc uễ oải nằm trên mặt đất, ánh mắt còn mê mang hơn cả thiếu niên bưng sách.
Còn trên biên cảnh Bắc Tấn quốc Ngẫu Hoa phúc địa, một thanh niên đạo sĩ đứng thì thào ven hồ, si ngốc nhìn mặt hò, miệng liên tục nỉ non: “Ta là ai? Ta là ai?"
Sau cùng hắn đau đầu muốn nứt, ôm lấy đầu ngồi xốm xuống.
Trong miếu hoang, không khí cổ quái.
Mọi người ngồi vây bên đống lửa.
Trần Bình An chỉ nói môt câu,"Khổ cực rồi."
Chu Liễm cự tuyệt bình sứ Trần Bình An đưa tới, nói chút thương thế này chỉ cần khai cân động cốt là được, không cần lãng phí linh đan diệu dược của thiếu gia.
Sau đó hắn liếc mắt nhìn Tùy Hữu Biên nay đã là Kim Thân cảnh, Vũ phong tử cười hỏi: "Thiếu gia, ta cũng có câu nói mãi mà không hiểu ý nghĩa."
Trần Bình An gật đầu nói: "Nói thử xem."
Chu Liễm người đầy vết máu, nhiều chỗ lộ cả xương trắng, nụ cười trên mặt lại vẫn như thường: "Ăn một đồng tiền rồi, mười một đến mười, sau đó dừng bước", nên hiểu thế nào?"
Tùy Hữu Biên đột nhiên đứng dậy, sát khí đằng đằng, lại phát hiện thanh kiếm Si Tâm Trần Bình An lấy đi mãi mà chưa giao trả cho nàng.
Tùy Hữu Biên nhìn chằm chằm lão nhân còng: "Chu Liễm, sao ngươi không nói sớm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận