Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 912: Một Hộp Son (4)

Chương 912: Một Hộp Son (4)Chương 912: Một Hộp Son (4)
Chương 912: Một Hộp Son (4)
Buộc chặt chiếc thuyền nhỏ, Lục Đài nhảy lên hành lang, đứng tại chỗ, khi Trần Bình An luyện quyền đi ngang qua bên cạnh y, y sẽ giơ tay lên cao, lòng bàn tay cầm một xấp những hộp son phán, y đang khoe với Trần Bình An thu hoạch hôm nay của y.
Giữa hồ đài Bích Thủy Hồ cách đó không xa, có mấy tòa lâu là ổ tiêu tiền chuyên môn kinh doanh hàng hóa của độ thuyền, Trần Bình An chỉ mới tới đó một lần, cảm tháy rát hắc ám, lựa chọn vài món vật phẩm tương tự, phát hiện giá cả còn kinh hoàng hơn so với Đảo Huyền sơn, hoàn toàn không có tâm trạng mua sắm.
Lục Đài điểm mũi chân một cái, sau này nhẹ nhàng nhảy dựng, ngồi ở trên lan can bạch ngọc, mở ra một hộp son trong đó, lấy ra gương đồng nhỏ, bắt đầu hé miệng, sau đó còn đưa lên một ngón tay, lấy bụng ngón tay quẹt lên hàng chân mày dài, động tác vừa uyễn chuyển vừa cần thận.
Trần Bình An chỉ là tiếp tục dọc theo hành lang luyện quyền, từ đầu tới đuôi, không đưa mắt ngó nghiêng.
Cứ mỗi làn Trần Bình An đi ngang qua bên người, Lục Đài ngồi ở trên lan can cần thận vẽ lông mày, khẽ dịch chuyển chiếc gương đồng ra, cười hỏi: "Có đẹp không?”
Trần Bình An không nhìn Lục Đài đang trang điểm son phán, cũng không đáp lời.
Sau đó mỗi một lần Trần Bình An tâu thung đi ngang qua, Lục Đài đều sẽ hỏi một câu hỏi không giống nhau.
"Trần Bình An, ngươi cảm thấy má hồng này có phải đánh hơi đậm hay không?”
"Lông mày chỗ này, có phải nên vẻ mỏng hơn một chút đúng không?” "Dùng cây trâm hoa lộ tế để lấy son đỏ ở trong hộp, quả nhiên sẽ càng giống tự nhiên hơn, ngươi cảm thấy sao?"
Trần Bình An chỉ là yên lặng tâu thung, dựa theo kế hoạch sớm định ra, đủ canh giờ mới dừng luyện quyền.
Một lần cuối cùng Lục Đài không hỏi Trần Bình An, chỉ là để gương đồng nhỏ, cây trâm cùng máy hộp son ở trên lan can bên cạnh mình, quay đầu nhìn phía một mảng lớn lá sen, trang dung tinh xảo, ánh mắt mê ly.
Trần Bình An vừa định trở về bên cửa chính lầu một, Lục Đài không thu hồi tàm mắt. lai mở miệng, "Có phải ngươi cảm thấy nam nhân như ta, rất... buồn cười phải không? Thậm chí đáy lòng còn có thể hơi ghê tởm?"
Trần Bình An dừng bước chân lại, xoay người đi hướng Lục Đài, đi tới vị trí cách Lục Đài đại khái năm sáu bước chân, hắn đối mặt hồ nước đưa lưng về phía hành lang, cũng ngồi ở trên lan can.
Lục Đài không nhận được đáp án nhưng cũng không giận, tự mình cười thản nhiên, lấy ra một hộp son, cảm thấy màu sắc không tốt, hữu danh vô thực, về sau sẽ không dùng nó nữa, nên tiện tay ném nó xuống Bích Thủy Hồ. Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Hộp son này bán bao nhiêu tiền?"
Lục Đài sửng sốt một chút, cũng xoay người lại ngồi, cùng nhau mặt hướng về phía hồ nước, cười nói: "Cũng không mắc lắm, mỗi hộp một đồng Tiểu Thử tiền, năm nay mới ra, rất nổi tiếng, rất nhiều tiên tử nổi danh Trung Thổ Thần Châu đều thích dùng nó, ài, quá nửa là kỹ xảo của những đệ tử thương gia mỡ lợn tràn tim, ta đã bị bọn hắn kết phường lừa gạt.
Trần Bình An cảm khái nói: "Một đồng Tiểu Thử tiền, thì sẽ là một trăm đồng Tuyết Hoa tiền, mười vạn lượng bạc, ta cảm thấy..."
Tạm dừng một lát, thanh phong quất vào mặt, Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Ngàn vàng khó mua được đồ tốt, ngươi mua nó, có thể không thấy mắc tiền, nhưng sẽ có những người sau khi nghe được giá tiền, nhất định sẽ há hốc mồm, hơn nữa đánh chết cũng không sẽ tin trên đời có hộp son tốt như vậy.”
Lục Đài có chút nghi hoặc,"Hử?"
Lặng lẽ một lát, Trần Bình An mặc trường bào tuyết trắng hai tay xếp để trên đầu gối, kể cho Lục Đài nghe chuyên hán tử ẻo lả nơi lò gốm quê nhà.
Trần Bình An nói ra không nặng nề, giọng điệu không nặng, thần sắc không nặng, kể lại cuộc đời của một người đáng thương đã chết lại cho nam nhân bên cạnh nghe.
Người bên cạnh hắn, thắt lưng buộc dải băng, thần thái phi dương, là người trong thần tiên, so với những cô gái chân chính trên thế gian còn tuyệt sắc hơn.
Mà nam nhân nơi quê nhà kia, chỉ là dáng người gầy hơn một ít, thậm chí còn có râu lún phún, vẻ ngoài không thể đẹp hơn những phụ nhân bình thường trên phố phường. cho dù mỗi ngày buổi sáng hắn luôn sửa soạn gọn gàng sạch sẽ, nhưng đến khi kết thúc công việc, vẫn sẽ là trong móng tay dính đầy bùn đen, cho nên nam nhân kia cong tay hình hoa lan không có điểm nào khiến người ta động lòng.
Hơn nữa hắn căn bản có thể sẽ không biết cái gì trang điểm kiểu Phi Hà Trang, trang điểm kiểu Hoa Đào, cũng sẽ không phân biệt được son môi, má hồng, màu nước vẽ mắt đủ các loại son phán.
Cuối cùng Trần Bình An nhìn phía phương xa, có chút thương cảm,"Đến cuối cùng, ta vẫn cảm thấy hắn là một người rất kỳ quái, rõ ràng là nam nhân, vì sao thích ăn diện giống như nữ nhân. Nhưng mà trước ngày hắn dùng mảnh sứ vỡ đâm chết mình, lại dùng đệm chăn che mình, có cầu xin ta một chuyện, ta không nhận lời, mãi cho tới hôm nay, ta vẫn rất hối hận. Nếu ta biết hắn sẽ làm như vậy, ta khẳng định sẽ nhận lời hắn."
"Ngày đó hắn trò chuyện hàn huyên cùng ta rất nhiều, cuối cùng cười nói hắn định không bao giờ giống nữ nhân nữa, cho nên hy vọng ta có thể giúp hắn giữ giùm hộp son, miễn cho hắn lại không nhịn được."
"Lúc ấy sao ta có thể đáp ứng chuyện này, có chết cũng sẽ không đáp ứng, hắn khuyên ta hai lần, rồi không khuyên nữa."
"Sau khi hắn chết rồi, không ai tìm thấy hộp son đó, thật ra cũng không ai để ý."
Trần Bình An quay đầu, cười nhìn phía Lục Đài tựa nhưừ mỹ nhân khuynh thành,"Son đắt tiền như vậy, ném đi làm gì?"
Lục Đài nghiêng đầu, chiếc trâm châu tinh xảo kia cũng nghiêng theo, mỉm cười nói: "Bằng không tặng cho ngươi? Về sau ngươi trở về quê nhà, ngươi cầm hộp son này đi tới phần mộ của tên kia, nói với hắn trên đời này đúng là có thứ son phán tốt như vây muốn hắn kiếp sau đầu tốt thai, làm cô nương gia gia, có thể thoa lên mặt mình nhiều nhiều, thoa mấy cân cũng được, cũng không cần phải tiếc tiền nữa..."
Trần Bình An quay đầu, nhìn phương xa, nhẹ nhàng lắc đầu,"Ngay cả mộ phần của hắn ta cũng không tìm thấy, làm sao cho hắn xem thứ này, nói với hắn những lời này."
Thiếu niên áo trắng mặt mày thanh tú sạch sẽ hai tay ôm lấy cái ót, không nói không năng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận