Kiếm Lai (Bản Dịch Thứ 2)

Chương 999: Thích Sát (3)

Chương 999: Thích Sát (3)Chương 999: Thích Sát (3)
Chương 999: Thích Sát ($)
Mã Tuyên bày ra một thế quyền, hai tay trái phải đều biến thành màu trắng, trong nhịp thở hắt ra từng điểm kim quang.
Hình Võ thánh nhân áo xanh sau lưng trợn mắt sống động như thật, từ mũi đao sáng lên một quang cầu trắng như tuyết, ánh sáng tán rải khắp người, rất nhanh thôi hai mắt Mã Tuyên chợt nổi lên ngân quang nhàn nhạt.
Giống như một pho tượng hán tử khôi ngô được cung phụng trong đại điện, hắn nhếch miệng nói: "Kim thân bắt bại này vốn định thử tay thiên hạ đệ nhát thủ Chủng quốc sư. Tiểu tử, ngươi được lắm, lại đây, tha hồ nện lên người gia gia, chỉ cần nhíu mắt một chút xem như ta thua.”
"Được."
Trần Bình An khẽ đạp mà đi.
Tầm nhìn đám đông xuất hiện một ảo giác, cả con phố lớn giống như bị một cước này giẫm cho sụp đồ máy tác.
Một quyền không lưu dư lực ằm vang nện trúng lồng ngực Mã Tuyên.
Nên cho hình Võ thánh nhân râu dài áo xanh sau lưng nháy mắt vỡ tan tành.
Thân hình khôi ngô của Mã Tuyên cũng ầm vang bay rớt ra ngoài.
Trần Bình An theo sát như cái bóng.
Lại một quyền kích trúng, thân mình Mã Tuyên cong vòng thành một cây cung, lần này góc độ ra quyền của Trần Bình An có hơi khác, khiến Mã Tuyên vừa khéo đụng tới đồng bạn Sau người.
"Lục Phảng cứu ta!"
Sắc mặt nữ tử tỳ bà kịch biến, kinh hãi thốt lên. Nàng không bó tay chờ chết, quả không hỗ là cao thủ nhất lưu, không lui lại, cũng không né tránh sang trái phải, mà mũi chân khẽ nhún, bất chợt tiến về phía trước, dự tính nấp ở sau lưng Mã Tuyên, nghĩ thầm tên kia chắc không thể một quyền đánh xuyên cơ thể Mã Tuyên được.
Chỉ cần hắn hơi ngưng lại, tin rằng Lục Phảng sẽ xuất kiếm.
Trần Bình An tựa như nhìn thấu tâm tư nữ tử tỳ bà, quyền thứ ba lần nữa kích trúng phần bụng Mã Tuyên.
Kim thân không chỉ bị chắn động đến vỡ nát, hai mắt vốn màu ám bạc lập tức trở nên đỏ bừng, bày đầy tơ máu ghê người. Mã Tuyên cũng ngã nhào ra sau lưng, đụng mạnh trúng nữ tử tỳ bà.
Đụng cho dây đàn tỳ bà rền vang, nữ tử phun ra một búng máu tươi, hai chân đá ra, đạp bước giữa trời, đảo lui ra sau.
Song vẫn quá chậm.
Một quyền của Trần Bình An đánh xuyên tỳ bà trong lồng ngực nữ tử, trùng trùng đánh lên phần bụng nàng, cánh tay lật chuyển nửa vòng, nữ tử và cả đàn tỳ bà vỡ toang cùng lúc bị thế quyền lật chuyển theo, sau đó đột ngột đụng lên vách tường cạnh bên, thân hình đẫy đà kia gần như lún hết vào vách tường. không biết sống chết. đàn ty bà lạch cạch té rơi trên đắt.
Nơi xa Lục Phảng vẫn mỉm cười, không xuất kiếm.
Dù cho người đó có vẻ coi hắn là kẻ địch nguy hiểm nhát.
Hắn lần nữa lười nhác mở miệng: "Mặt cười, nhớ kỹ, ngàn vạn đừng bị tốc độ ra quyền của hắn mê hoặc, hắn còn có thể nhanh hơn nữa, cố gắng đừng bị hắn tiếp cận, ám khí độc dược gì đó, không ngại thử xem sao.”
Lục Phảng ra vẻ chợt hiểu, nói tiếp: "À đúng rồi, người hắn thực sự muốn giết thật ra là Nha Nhi cô nương và Chu đại công tử."
Bị quyền pháp Trần Bình An chắn động khiếp sợ, nữ tử Ma giáo Nha Nhi đến cả tâm tư cắn răng tham gia trò vui cũng không có, dù sau này có bị lão giáo chủ quở trách, ít nhất cũng đỡ hơn hiện tại rơi xuống kết cục thê thảm như Mã Tuyên.
Chu Sĩ từ sớm đã có tính toán đứng ngoài bàng quan.
Kết quả Lục Phảng vừa nói như vậy, hai người đều sợ hãi dị thường.
Quả nhiên, Trần Bình An di chuyên sang ngang.
Người đối mặt chính là Nha Nhi chân mang guốc gỗ. cô vừa muốn có động tác, bỗng nhiên mắt trợn trừng, vẻ mặt đầy thống khổ.
Vách tường sau lưng nàng không chút dấu hiệu nứt toác ra, xuất hiện một thanh trường kiếm cực mảnh khảnh, thích khách hai tay cầm kiếm, nhanh như chớp giật.
Mũi kiếm xuyên qua từ sau lưng nữ tử, hai tay cầm kiếm dán ở sau lưng Nha Nhi, thích khách tiếp tục chạy về phía trước, nữ tử đáng thương cứ thế bị đây đi theo.
Cứ như nơi bụng nữ tử mọc ra một thanh kiếm dài ba thước.
Mũi kiếm đâm thẳng Trần Bình An.
Nhắm thẳng Trung Đình.
Huyệt Trung Đình còn có biệt danh là Long Hạm, nằm ở chính giữa đường trung tuyến chạy dọc trước người Trần Bình An.
Lục Phảng yên lặng nắm chặt chuôi kiếm.
Nhưng rất nhanh thôi đã lại buông ra.
Trong khoảng khắc đó, Trần Bình An đột ngột tan biến.
Đã dùng tắm Phương Tắc phù sau cùng.
Tên thiếp khách kia buông ra một tay cầm kiếm, đè lên ót nữ tử, gắng sức đầy về phía trước, thân mình nàng trượt khỏi thanh kiếm, ngã nhào xuống đất, sống lưng co giật mạnh, hẳn là đang liên tục nôn ra máu, một bãi máu tươi ướt đẫm vạt áo sau lưng, nữ tử giãy giụa một cái, dự tính quay người, nhưng khuỷu tay vừa khẽ khụy xuống đã té xấp xuống mặt đường.
Thích khách là một vị nam nhân trẻ tuổi chân trần, tay áo cuộn lên, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Bình An đang điều hoa hô hấp, tươi cười nói: "Nghe người ta nói chỉ cần thịt ngươi là có pháp bảo để cầm, ta liền đến đây." Hắn giũ đi vết máu trên kiếm: "la tên là Phùng Thanh Bạch, kiếm tu. Đứng trong hàng mười người đầu bảng..."
Phùng Thanh Bạch bát đắc dĩ nói: "Đáng tiếc không thể một kiếm giết ngươi, chắc giao phong chính diện cũng chưa hẳn là đối thủ của ngươi. Nhưng không sao, ta có thể phối hợp Lục Phảng, hắn chính là kiếm tiên duy nhất ở đây."
Mã Tuyên chỉ biết thủ đoạn thuật thỉnh thần gà mờ, kim thân đã phá.
Nữ tử tỳ bà va vào vách tường, không thấy có động tĩnh, phía chân tường bên kia thỉnh thoảng có tiếng đá vun rớt xuống đắt.
Một yêu nữ Ma giáo trứ danh mấy năm nay gục trong huyết bạc, guốc gỗ và đôi bàn chân trắng như tuyết nhìn rất chói mắt.
Nhưng vẫn còn Lục Phảng, Phùng Thanh Bạch tự xưng kiếm tu, gã mặt cười, Trâm Hoa Lang Chu Sĩ.
Cô bé gầy gò rúc người trên băng ghé, trong lòng mặc niệm: "Một quyền lại một quyền, đánh nát đầu chó bọn chúng, để ta lột xuống quân áo và giày bọn họ, vừa nhìn là biết rất nhiều bạc."
Cô bé nhìn thảm trạng của nữ tử nơi xa, đặc biệt là đôi guốc gỗ kia, không nhịn được nhìn nhiều thêm vài lần, nghĩ thầm ăn mặc lòe loẹt như vậy, khó trách chết nhanh như vậy.
Hai quyền Trần Bình An nắm chặt, sau đó buông ra, lặp ởi lặp lại vài lần.
Luyện quyền lâu như vậy, cũng nên buông ra đánh một trận.
Trên đỉnh Cổ Ngưu sơn, quốc sư Nam Uyễn quốc Chủng Thu sắc mặt trang nghiêm, có phần không dám xác định, trầm giọng hỏi: "Là thật vậy ư? Chém giết người đó, trừ giành được một suất mới tinh ra thì còn có thể giành được ba phúc duyên? Sao lai thế. căn cứ ghi chép bí sử các nước và hồ sơ bí mật của Kính Ngưỡng lâu, trong lịch sử mỗi lúc hẹn ước một giáp tới gần đều chưa từng xuất hiện qua loại tình huống này. Liệu có phải là quỷ kế của Đinh Anh?" Du Chân Ý, người nhìn như đứa trẻ con đang dùng đao khắc tỉ mỉ tạo hình một chiếc quạt ngọc, chăm chú xoa vuốt, như kẻ si tình vuốt ve da thịt nữ tử mình yêu. Đối mặt câu hỏi của Chủng Thu, hắn không trả lời mà nhìn chằm chằm đường vân nhỏ bé trên cành trúc, trên trán thắm ra mồ hôi li ti. Đối với người cảnh giới võ đạo đã phản phác quy chân như Du Chân Ý mà nói, điều này tuyệt đối không hợp lẽ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận